Cuộc chiến trên cao nguyên Nghiêm Châu càng ngày càng kịch liệt.

Mười hai ngày trước, Sở Vân Vân đóng quân ở núi Ô Kim để nghỉ ngơi, sau đó

tiếp tục xua quân càn quét.

Sau đó, binh mã dưới trướng nàng càng ngày càng bành trướng.

Sau trận chiến núi Ô Kim, liền có 37 vạn dị tộc Nghiêm Châu tự mang binh khí,

tự mang lương thảo chạy đến đầu quân cho nàng.

Tất cả đều là trai tráng khỏe mạnh, mà lại là ba tộc có sức chiến đấu rất mạnh là

Tích Lân tộc, Trường Đề tộc và Ưng Thân tộc.

Trong đó, Ưng Thân tộc cũng có khả năng phi hành và sức chiến đấu không

kém gì Dực Nhân tộc.

Sau đó, các tộc ở Nghiêm Châu thi nhau tới, càng ngày càng nhiều dị tộc tập kết

ở ngoài doanh trại của Sở Vân Vân, hiện giờ đã hơn 73 vạn.

Tại Nghiêm Châu này, các tộc hơi có thực lực một chút, đều sẽ hưởng ứng

mệnh lệnh của Sở Vân Vân, đem ba phần mười trai tráng trong tộc đến đây hiệu

lực.

Trong đó, nhiều thì có 40 50 vạn người, ít cũng có 20 30 vạn.

Những kẻ không đến, hoặc là ở khoảng cách quá xa, hoặc là bộ tộc quá nhỏ,

giấu ở thâm sơn cùng cốc, tin tức bế tắc.

Còn có rất nhiều Cao Sơn thị tộc nghe tin chạy đến, gia nhập vào trong quân.

Điều này khiến cho đại quân dị tộc dưới trướng Sở Vân Vân bành trướng lên

đến 29 triệu.

Sở Vân Vân chỉ sắp xếp một số bộ tộc mạnh mẽ vào quân trực thuộc, còn lại

đều dùng để trấn thủ địa phương, trợ giúp nhân tộc trông coi mảnh thổ địa rộng

lớn này.

Nhưng điều này vẫn làm cho binh mã dưới trướng nàng tăng vọt lên đến 1200

vạn người.

Sở Vân Vân cũng có thể mở rộng chiến tuyến lên đến hơn 5000 dặm.

Lúc này, thực lực của đại quân Băng Châu đã tiến thêm một bước.

Quân Băng Châu, lấy binh mã nhân tộc làm nòng cốt, lấy bách tộc Nghiêm

Châu làm tay sai.

Dưới mặt đất có các chiến sĩ mạnh mẽ từ các tộc như Cao Sơn tộc, Ngưu Thân

tộc, Tê Giác tộc, Cương Giáp tộc, phía trên cho các tướng sĩ che đậy bầu trời

như Ưng Thân tộc, Hồng Vũ tộc… Toàn bộ chiến tuyến đều cực kỳ nghiêm

ngặt, hầu như không có kẽ hở, cũng không cho đối phương có cơ hội nào.

Những bộ tộc Nghiêm Châu này còn là người dẫn đường tốt nhất, bọn họ vô

cùng quen thuộc với địa hình nơi đây.

Mà kẻ thù của bọn họ… Cự linh Dạ Lang tộc đã tổn thất nặng nề, cao thủ nhị

phẩm trở lên hầu như đã bị quét sạch; tất cả nô bộ của bọn họ đều bàng hoàng,

như chim sợ cành cong.

Quân Băng Châu dễ dàng dẹp yên quận Thạch Môi, lại lấy tư thế đánh đâu

thắng đó, không gì cản nổi để quét ngang toàn bộ góc đông nam của Nghiêm

Châu.

Nơi đại quân đi qua, tất cả nô bộ của Dạ Lang tộc đều bị tàn sát, hoặc là hàng

phục, bị tước đoạt vũ khí, thu xếp và chờ đợi trong doanh trại phủ Trấn Bắc đại

tướng quân.

Dựa theo dụ lệnh của đại tổng quản Sở Hi Thanh, những nô bộ này tương lai sẽ

được chuyển đến Sương Châu.

Thanh niên trai tráng sẽ được sung thành nô quân biên thành, dùng lực lượng

của bọn họ để kiếm lợi từ Sương Châu.

Nhưng khi quân Băng Châu bình định tám quận phía nam Nghiêm Châu, bắt

đầu càn quét năm quận ở bắc bộ Nghiêm Châu, thì Dạ Lang tộc và các nô bộ

của họ lại chống chọi kịch liệt hơn.

Bởi vì giờ phút này, bọn họ đã không thể lùi được nữa.

Số lượng binh mã của quân Băng Châu vẫn liên tục tăng trưởng, hơn 1000 vạn

đại quân tinh nhuệ giống như một bức tường đang ép thẳng về phía họ.

Thời điểm này, hoặc là bọn họ va nát bức tường này, hoặc là khuất phục hàng

phục, mặc cho kẻ địch xử lý.

Không phải tất cả nô bộ đều cam tâm rời khỏi thổ địa của bọn họ, tiến đến

Sương Châu.

Nếu như vậy, bọn họ tình nguyện xông lên chiến đấu, chết dưới đao của nhân

tộc.

Vì vậy, khi quân Băng Châu tiến vào bắc bộ Nghiêm Châu, chiến đấu to to nhỏ

nhỏ phát sinh rất nhiều lần, càng lúc lại càng kịch liệt.

Quy mô lớn thì lên đến mấy vạn, nhỏ thì cũng có ba ngàn, năm ngàn người.

Nhưng để Sở Vân Vân chần chờ lại không phải là chiến sự ở phía trước.

Nếu như nàng nhường một bước, cho pháp đám nô bộ kia tiếp tục nắm giữ thổ

địa của mình, như vậy toàn bộ mười ba quận ở Nghiêm Châu sẽ không còn sức

phản kháng.

Thậm chí dù nàng thả lỏng điều kiện một chút, chỉ tịch thu một nửa lãnh địa, thì

cũng có thể bình định trong thời gian cực ngắn.

Nhưng mà Sở Vân Vân không muốn.

Nàng không muốn vì ung dung nhất thời mà lưu lại hậu hoạn cho tương lai.

Sau Huyền Hoàng thủy đế, cũng có vài hoàng triều nhân tộc đánh chiếm và

khống chế Nghiêm Châu.

Nhưng nhân tộc chưa bao giờ đứng vững gót chân ở mảnh cao nguyên này, chỉ

bởi vì đại đa số thổ địa ở đây đều không thuộc về nhân tộc.

Lực lượng của chư bộ dị tộc Nghiêm Châu vẫn mạnh mẽ như cũ, liên tục liên

thủ bài xích sự thống trị của nhân tộc.

Thường thường thì sau mấy trăm năm, nhân tộc sẽ bị trục xuất khỏi Nghiêm

Châu.

Sở Vân Vân há có thể bước theo con đường đó?

Mảnh cao nguyên này cực kỳ quan trọng với nhân tộc Thần Châu.

Chỉ có khống chế nơi này, mới có thể giải quyết triệt để mối họa phương bắc.

Vì vậy, nàng tình nguyện dùng thêm một chút sức lực, tốn thêm một chút thời

gian, thì cũng phải hoàn toàn nắm giữ ruộng đất và bãi cỏ ở Nghiêm Châu này,

ít nhất thì cũng phải chiếm hơn nửa.

Còn thứ chân chính khiến Sở Vân Vân chần chờ, là một phong thư ma nàng vừa

nhận được.

Phong thư này đến từ chính muội muội của nàng… Tần Tịch Nhan!

Sở Vân Vân giơ tay lên, nhìn nội dung trong thư, mày liễu liền cau lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play