“Ngu xuẩn không còn gì để nói!’

Sở Vân Vân cũng cười gằn, trên mặt toát ra một vệt trào phúng.

Nàng ngóng nhìn về phía nam, rơi vào suy ngẫm.

Chốc lát sau, Sở Vân Vân mới mở miệng nói với giọng khàn khàn: “Tiếp tục tra

hỏi! Các ngươi không biết thì có thể mời người của Giới Luật viện Vô Tướng

thần tông đến đây. Ngoại trừ ‘Huyền Vũ quân’ ra, rốt cuộc còn có bao nhiêu

quan quân tham dự vào, có bao nhiêu người từng liên lạc với mấy người Tần

Dụng, vân vân. Tất cả đều phải tra rõ ràng. Nếu đồng ý khai báo, bản soái sẽ

cho bọn họ chết sảng khoái!”

Nàng biết làm như vậy sẽ liên lụy rất rộng, có thể sẽ khiến cho mấy trăm vị con

cháu Tần gia cuốn vào trong này.

Nhưng Sở Vân Vân tự nói với mình, thời điểm này tuyệt đối không thể nhẹ dạ.

Sinh vật như người, chỉ cần phản bội một lần, đánh mất điểm mấu chốt trong

lòng, thì rất dễ có lần thứ hai và lần thứ ba.

Đây chính là u ác tính trong quân, nhất định phải diệt trừ sạch sẽ.

Mặc kệ là sau này chinh phạt Đại Ninh, hay là giao chiến với Cự linh, đều

không thể dùng loại người này.

“… Tuyên bố công văn truy nã mấy người Tần Phụng Tiên, Trang Nghiêm và

Tần Dụng, phải chiêu cáo cho thiên hạ biết bọn họ đã cấu kết với Cự linh.

Ngoài ra, các ngươi chia những khẩu cung này ra thành nhiều phần, mang đến

quân doanh của các bộ, sau đó tuyên đọc ở trước mặt tất cả tướng sĩ. Chờ đến

khi bình định Nghiêm Châu, chúng ta sẽ để đám người này đền tội.”

Giống như Sở Hi Thanh đã nói, nếu nàng lấy danh nghĩa báo thù để ra tay với

tộc nhân, thế nhân nhất định sẽ chửi bới chê trách nàng.

Ngay cả bộ hạ và thân tín của nàng cũng sẽ bất an, thậm chí là xa lánh nàng.

Bọn họ bây giờ không phải Kiến Nguyên đế, không phải thiên tử của Thần

Châu.

Cẩu hoàng đế kia có tàn khốc và vô tình đến đâu, có sát hại bao nhiêu tộc nhân,

thì thế nhân và triều thần cũng khó nói là có lựa chọn khác.

Chỉ cần đại đa số bách tính trên thế gian này còn có thể sống tiếp, bọn họ cũng

sẽ bóp mũi, tiếp tục hiệu lực cho Kiến Nguyên đế.

Nhưng bây giờ thì lại khác, nàng đã có đại nghĩa trong tay.

Tộc lão và tộc nhân của Thiết Sơn Tần thị đã không chỉ là kẻ thù của nàng, mà

còn là phản đồ của nhân tộc, là kẻ tội ác tày trời cấu kết với cự linh.

Tất cả tướng lãnh ở đây đều nghiêm túc ôm quyền: “Rõ! Chúng ta nhất định sẽ

chiêu các cho các bộ biết tội ác của đám người này.”

Tần Chiêu Muội âm thầm cười khổ, cũng thi lễ: “Mạt tướng tuân lệnh!’

Hắn đã biết là sẽ có kết quả này, cũng ý thức được vị em họ này của mình nhất

định sẽ không hạ thủ lưu tình nữa.

Một trận thanh tẩy là bắt buộc phải làm.

Sở Vân Vân lại đưa mắt nhìn về phía hắn: “Chiêu Muội!”

Tần Chiêu Muội hơi rùng mình, ngẩng đầu nhìn nhau với Sở Vân Vân: “Có mạt

tướng!”

“Các ngươi làm rất tốt, ta rất hài lòng với tất cả đệ tử Tần thị ở trung quân, cuối

cùng cũng coi như không để ta mất hết mặt mũi.”

Trên mặt Sở Vân Vân hiện ra vẻ vui mừng: “Thiết Bích quân đang thiếu Đô chỉ

huy sứ, ta muốn đưa ngươi qua đó tiếp nhận. Chiêu Muội, ngươi có lòng tin

giúp ta chỉ huy đám lính mới này không?”

Vẻ mặt Tần Chiêu Muội sững sờ, sau đó lại mừng như điên.

Tần Chiêu Muội hít thật sâu, sau đó rống to: “Mạt tướng nhất định không phụ

lòng chờ mong của tổng soái!”

‘Thiết Bích quân’ là một trong tam đại quân đoàn mới thành lập của phủ Trấn

Bắc đại tướng quân, nhân số cũng khoảng 30 vạn người.

Sở Vân Vân vẫn chưa tìm được người thích hợp cho chức Đô chỉ huy sứ, cho

nên vẫn luôn tự chỉ huy quân đoàn này.

Nhưng nàng có rất nhiều việc phải làm, đại đa số thời gian đều là do Mạc phủ

dưới trướng xử lý thay.

Vì vậy, sức chiến đấu của ‘Thiết Bích quân’ là lót đáy trong tam đại quân đoàn

mới.

“Ta tin ngươi!”

Sở Vân Vân gật đầu: “Ngoài ra, lần này có thêm rất nhiều chức vị trống trong

ba quân đoàn mới, sẽ ưu tiên đề bạt từ trung quân của ‘Huyền Vũ quân’. Tất cả

binh tướng có công đều được ưu tiên.”

Tất cả mọi người ở đây nghe vậy, thần sắc đều hơi động.

Quan tướng Bách hộ ở trung quân của ‘Huyền Vũ quân’, đại đa số đều là con

cháu Thiết Sơn Tần thị, hoặc là có quan hệ cạp váy nhất định.

Ưu tiên đề bạt từ trung quân, chẳng khác nào là đề bạt con cháu của Thiết Sơn

Tần thị.

Nhưng mọi người đều giữ yên lặng, không ai phản đối.

Sở Vân Vân không thể hoàn toàn từ bỏ tộc nhân của mình được.

Nàng thanh tẩy Tần gia, khẳng định cũng phải cho đám tộc nhân còn lại chút

ngon ngọt, dùng để động viên lòng người.

Huống hồ biểu hiện của trung quân cũng khiến mọi người không còn gì để nói.

Hạ Long Tương nghe vậy thì thầm ‘chậc’ một tiếng.

Tổng soái đại nhân trở về, thủ đoạn và quyền mưu đều tăng mạnh nha.

Nàng không còn thẳng thắn và dứt khoát như trước kia nữa.

Tất cả hành động đều danh chính ngôn thuận, để người ngoài không thể dị nghị. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play