Hạ Long Tương vừa nghĩ đến đây, bỗng nhiên nhướng mày lên, lại ngưng thần

nhìn về phía núi Ô Kim.

Hắn là kẻ thân kinh bách chiến, kinh nghiệm phong phú.

Do đó chỉ lơ đãng một chút, liền nhận ra tình huống khác thường.

Cây cỏ trên núi Ô Kim rất phong phú, nhưng lại không có chim chóc bay lượn.

Hắn ngưng thần quan sát, rồi lập tức rùng mình.

“Thổi kèn! Bắn pháo hoa cảnh báo! Bảo Vũ Hịch đô úy truyền lệnh, các bộ đình

chỉ tiến lên, để bọn họ không cần tiếp viện trung quân, lựa chọn nơi tụ binh, bày

trận thủ vững.”

Trong khoảnh khắc, tiếng kèn lệnh thê lương vang vọng nơi hoang dã.

Còn có từng đóa từng đóa pháo hoa xuyên phá trời mây, sau đó nổ tung ở độ

cao 500 trượng, ánh sáng màu vàng chói mắt chiếu sáng phạm vi trăm dặm, lan

truyền tin tức và cảnh báo cho binh mã chư bộ chung quanh.

“Còn có mười mấy vị Kỵ sĩ Phi long bay lên không, từng người bay về bốn

phương tám hướng.

Bọn họ là Vũ Hịch đô úy dưới trướng Hạ Long Tương, phụ trách truyền quân

lệnh cho các bộ binh mã của ‘Huyền Vũ quân’.

Những Vũ Hịch đô úy này đều có võ lực mạnh mẽ, cộng thêm Phi long trợ giúp,

là đối tượng truyền tin tốt nhất ở trên chiến trường.

Khi pháo hoa nổ tung ở trên bầu trời, toàn bộ mặt đất chung quanh đều rung

chuyển ầm ầm.

Phía sau núi Ô Kim nhấc lên một lượng lớn bụi mù, từng cái thân thể cao to của

Cự linh lao ra từ hai bên núi.

Mà số lượng càng ngày càng nhiều, lên đến hàng ngàn hàn vạn, lít nha lít nhít.

Bọn họ chỉ hành quân cũng khiến cho mặt đất rung chuyển, núi chuyển đất sập.

Còn có vô số Bán Mã tộc, số lượng của bọn họ như vô biên vô hạn, không thể

tính toán.

Bầu trời trên núi Ô Kim cũng bị bao phủ mất một phần ba.

Vô cùng vô tận chiến sĩ Dực Nhân phóng lên trời từ sau núi Ô Kim.

Cánh chim của bọn họ che trời, chỉ chớp mắt đã bao phủ một phần ba bầu trời

phía trước.

Đám Cự linh Dạ Lang tộc và dị tộc Nghiêm Châu biết binh mã của mình đã bại

lộ, nhưng không hề có ý lùi bước, trái lại còn hung hãn tiến lên, lấy thế sét đánh

không kịp bưng tay để tấn công về phía đại quân nhân tộc.

Sắc mặt Hạ Long Tương đã trắng bệch.

Chỉ nhìn bằng mắt, binh mã mai phục của Cự linh phải lên đến trăm vạn!

Sắc mặt của hắn cực kỳ khó coi, ý thức được thám báo và thám mã của mình đã

xảy ra vấn đề lớn.

Đại quân nhân tộc chinh phạt Nghiêm Châu, một đường đánh đâu thắng đó

không gì cản nổi, tư thế như quét ngang tất cả. Nhưng thám báo và thám mã lại

tổn thất cực lớn.

Cự linh tổ chức một lượng lớn cao thủ, chuyên rình giết thám báo và thám mã,

hơn nữa còn dốc hết sức phong tỏa bầu trời.

Trong đó thì Bán Mã tộc và Dực Nhân tộc là khó chơi nhất, tốc độ của bọn họ

cực nhanh, hành động mạnh mẽ.

Tổng soái cũng không có biện pháp gì tốt với việc này, chỉ có thể mượn người

từ Vô Tướng thần tông và Ma Chiến lâu, đối kháng với Cự linh, duy trì cân

bằng giữa song phương.

Hạ Long Tương dụng binh cực kỳ cẩn thận.

Ngoại trừ thám báo thám mã ra, hắn còn tổ chức mấy trăm vị kỵ sĩ Phi long

điều tra xa gần, xa nhất phải đến ngoài 200 dặm.

Mà bây giờ, hoặc là bọn họ sơ sẩy bất cẩn, hoặc là bị huyễn thuật của đối

phương mê hoặc.

Bằng không thì tuyệt đối không thể không phát hiện trăm vạn đại quân Cự Linh

ở sau núi Ô Kim.

Nhưng cũng có một khả năng lớn là bản thân những người này có vấn đề… có

một ít người đang giúp đỡ Cự linh.

Lửa giận trong lòng Hạ Long Tương phun trào, cực kỳ phẫn hận.

Lúc trước, Thiên Lang quân chính là bị bán đứng ở Thương Lang nguyên, suýt

nữa bị toàn quân bị diệt.

Bây giờ lại có một ít người muốn giở trò này với bọn họ!

Đám khốn kiếp kia, lẽ nào bọn họ không biết, nếu ‘Huyền Vũ quân’ bị chôn vùi

tại đây, không chỉ cuộc chiến Nghiêm Châu bị hủy hoại trong chốc lát, mà bên

phía Băng Châu cũng gặp nguy hiểm sao?

Chuyện này có lợi gì cho bọn họ?

Sau đó Hạ Long Tương lại cảm thấy lạnh sống lưng.

Hiện tại, 30 vạn binh mã của ‘Huyền Vũ quân’ đang phân bổ trong phạm vi 300

dặm. Trong đó, đội ngũ lớn thì là một hai vạn, nhỏ thì là hai, ba ngàn người,

khoảng cách xa nhất giữa hai đội phải hơn 10 dặm.

Mà núi Ô Kim chỉ cách trung quân của hắn có hơn 45 dặm.

Hiện giờ, dù thế nào cũng không kịp tập kết đại quân rồi.

Kết quả cuối cùng, rất có thể là bị Cự linh tiêu diệt từng bộ phận!

Khi Hạ Long Tương đè nén hoảng loạn và nôn nóng, hắn phát hiện quân trận

phía sau của mình lại nổ ầm ầm.

Mặt đất ở hơn 30 dặm phía sau đang nứt vỡ.

Một lượng lớn người đá to lớn nhảy ra từ bùn đất.

Số lượng của bọn họ phải hơn 30 vạn, sắp xếp phân tán nhưng có đội ngũ đảng

hoàng, ngăn cản phía sau của ‘Huyền Vũ quân’.

“Tướng quân!”

Đó là tham tướng Tần Chiêu Muội dưới trướng Hạ Long Tương, hắn hiển nhiên

là bị tình cảnh trước mắt làm cho sợ hãi, sắc mặt là một mảnh trắng bệch, vẻ

mặt hoảng sợ nhìn Hạ Long Tương.

“Hiện giờ nên làm thế nào cho phải? Chúng ta đã bị quân địch bao vây, đại quân

lại rải rác trong 300 dặm, có thể sẽ bị Cự linh tiêu diệt từng bộ phận.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play