Hoàng Tư Nguyên đã có chút hối hận.

Hoàng Tư Nguyên sở dĩ thí nghiệm quy mô lớn ở gần Vô Tướng thần tông, lại

tiếp tục ở quận Thiên Bích mà chưa rời đi, một mặt là vì Vô Tướng thần tông

phong tỏa quá nghiêm ngặt, bày thiên la địa võng ở Thiết Châu, lại tìm kiếm ở

mấy châu lân cận; hai là bọn họ còn chưa hoàn thành bộ phận mấu chốt của thí

nghiệm.

Ba là Hoàng Tư Nguyên có tự tin với bản thân, hắn đã chuẩn bị thuật ẩn nấp

đỉnh cấp, và còn để lại đường lui khác.

Nhưng không ngờ Vô Cực Đao Quân – Sở Hi Thanh lại đích thân đến đây.

Cái tên này không tọa trấn ở Vô Tướng thần sơn sao? Hắn không sợ bên phía

Nghiêm Châu phát sinh biến cố sao?

Khi Hoàng Tư Nguyên đang suy nghĩ rất nhanh, vách núi phía sau bọn họ đã nổ

tung.

Một bóng người cao to đã đâm xuyên qua đất đá để đi vào.

Theo sát phía sau là mấy trăm đạo kiếm khí sắc bén.

Chúng nó bay thẳng vào trong, hầu như đóng đinh tất cả Cự linh trong hang lên

mặt đất.

Hoàng Tư Nguyên chịu đựng một phần ba đám kiếm khí này.

Trước người hắn ngưng tụ ra một cự thuẫn cực lớn, phòng ngự gió thổi không

lọt.

Kiếm khí kia đánh vào cự thuẫn, lập tức phát ra những tiếng vang ‘leng keng

leng keng’.

Hoàng Tư Nguyên lại rùng mình một cái.

Người này hẳn là tu luyện Thần Ý Như Tâm Kiếm của nhân tộc, tuy rằng chỉ là

nhị phẩm hạ, nhưng sức chiến đấu đã tiếp cận với cấp bậc Thiên Bảng.

Hoàng Tư Nguyên cố gắng đón đỡ những kiếp khí này, cự thuẫn cũng bị đánh

nát một mặt.

Nhưng hắn còn kiêng kỵ bóng người cao to va thẳng vào vách núi kia hơn.

“…Thần linh Vĩnh Hằng!”

Con ngươi Hoàng Tư Nguyên lập tức co rút lại.

Đây là hóa thân của thần linh, nhưng vẫn nắm giữ sức chiến đấu cấp bậc tiếp

cận với Bán Thần.

Lời đồn lại là thần, Vô Tướng thần tông đã hàng phục được cự thần VĨnh Hằng

ở trong Vạn Ma quật.

Hoàng Tư Nguyên lập tức đưa mắt qua, tìm đến bóng người thiếu niên vừa xuất

hiện ở phía trước cự thần kia.

Thiếu niên này chỉ tầm mười tám tuổi, ngũ quan tuấn dật, cặp mắt phượng hẹp

dài lúc nào cũng bao hàm ý cười kia để người ta khắc sâu.

Sắc mặt Hoàng Tư Nguyên âm trầm: “Vô Cực Đao Quân – Sở Hi Thanh!”

Sở Hi Thanh chắp tay sau lưng, quét mắt nhìn cảnh tượng bên trong hang động.

Sắc mặt của hắn đã lạnh lẽo như băng.

Đặc biệt là sau khi nhìn thấy độc thi ở bên trong quan tài đá kia, và những

người đang giãy dụa kia, ánh mắt của Sở Hi Thanh đã ác liệt và lạnh lẽo như

lưỡi đao.

“Bắt tất cả lại! ta muốn để bọn họ sống không bằng chết, tốt nhất là cố gắng giữ

bọn họ sống lâu nhất có thể.”

Thần Xích Hỏa nghe vậy thì không khỏi hừ nhẹ một tiếng.

Người này nhiều yêu cầu thật.

Nhưng hắn vẫn phất tay áo một cái, làm cho tất cả mọi người trong hang động

đều bị một ngọn lửa màu đỏ thẫm thiêu đốt.

Bọn họ rõ ràng là đau đớn đến cực điểm, tất cả đều không duy trì được thuật

biến hóa nữa, từng cái đều hiện ra chân thân Cự linh cao đến mấy trượng, từng

cái giãy dụa kêu rên.

Nội tâm Hoàng Tư Nguyên âm trầm, nhưng lại không thể làm gì.

Hi vọng cự thuẫn của hắn có thể kéo dài thêm chút thời gian.

Đối phương đến quá nhanh, Tiềm Uyên Súc Địa bên dưới địa đạo vẫn chưa

chuẩn bị xong.

Có điều, Sở Hi Thanh đã nhìn thấu ý đồ của hắn.

Hắn lạnh lùng liếc mắt nhìn về phía nơi sâu xa trong hang động: “Ta cảm ứng

được mấy tên Cự linh ở bên dưới, còn có mấy tên thuật sư, bọn họ đang chuẩn

bị phương pháp bỏ chạy.”

Sắc mặt Hoàng Tư Nguyên liền biến đổi.

Thần Ý Đao Tâm của người này thật sự là quá nhạy cảm.

Hắn lập tức phát hiện chiếc nhẫn có viên bảo thạch màu tím trên tay Sở Hi

Thanh, nó đang phát ra một đạo ánh huỳnh quang màu vàng đất.

“Pháp Thiên Cương?”

Hoàng Tư Nguyên âm thầm rùng mình, không chút do dự mà múa đao chém về

phía Sở Hi Thanh.

Nhưng mà đao của hắn lại bị một trung niên áo trắng chặn lại.

Đố phương sử dụng chính là Thần Ý Như Tâm Kiếm.

Tuy rằng trung niên áo trắng chống trả khá chật vật, nhưng vẫn chặn đứng và

đẩy lùi toàn bộ ánh đao Hoàng Tư Nguyên chém về phía Sở Hi Thanh.

Như Ý chi pháp của người này, rất có thể đã đạt đến tầng 24.

Sát Lục chi pháp của Hoàng Tư Nguyên lại không thể chém xuyên qua kiếm

của Phong Tam.

Năm cái hô hấp sau, Sở Hi Thanh đã hoàn thành pháp thuật.

Pháp Thiên Cương ‘Tiên Sơn Di Thạch’ cấp độ nhất phẩm.

Chính là pháp thuật mà ‘Quần Sơn Xã Tắc chi thần’ từng dùng, có thể điều

khiển đại địa, biến hóa địa hình, thậm chí là vặn vẹo kết cấu không gian.

Ầm!

Toàn bộ địa đạo đều sụp xuống, lượng lớn núi đá và bùn đất được Sở Hi Thanh

điều khiển, chèn ép về phía địa đạo.

Hắn sử dụng cũng là pháp Thiên Cương, chỉ là cấp độ chỉ có nhất phẩm.

Sở Hi Thanh mượn ‘Ngoại Pháp thần giới’ để thi triển.

Ban đầu, Hoàng Tư Nguyên còn nghe thấy tiếng kêu rên ở bên trong địa đạo,

nhưng chỉ một lát sau liền không có động tĩnh gì nữa.

Mấy người bên trong đều bị núi đá đè xuống, hoặc là bỏ mình, hoặc là ngất.

Sắc mặt của hắn đã khó coi đến cực điểm.

Hành động này của đối phương, đã cắt đứt đường lui của hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play