“Không có gì!” Hứa Duệ đáp lại, sau đó lại nói tiếp: “Tuy nhiên, chỉ giết chóc

không là không thể nào giải quyết vấn đề, chúng ta nhất định phải khống chế

lương thực. Bất Chu sơn có thể đưa tiền tài và vũ khí lên cao nguyên Nghiêm

Châu, nhưng lại không thể vận chuyển lương thực ở quy mô lớn.”

“Trước kia, Cự linh đều dựa vào Dực Nhân tộc, Thạch Nhân tộc, Bán Mã tộc,

Tê Đầu tộc, Tam Nhãn tộc, Đồng Bì tộc… để khống chế bách tộc Nghiêm

Châu, bọn họ xem như là nằm ở tầng trung trong bách tộc Nghiêm Châu, chiếm

cứ chín phần mười ruộng đồng ở Nghiêm Châu.”

“Những tộc này tuyệt đối không muốn chúng ta chiếm cứ Nghiêm Châu,

chuyện này không hề có lợi cho bọn họ. Vì vậy bọn họ nhất định sẽ là địch của

chúng ta, nhất định phải diệt trừ và đuổi giết bọn họ.”

“Chỉ cần chúng ta chiếm được những ruộng cày và đồng cỏ này, lại chiêu mộ

lưu dân không có đất ở phía nam đến trồng trọt và chăn nuôi, kiến tạo một thành

trì để khống chế, liền có thể khiến chư tộc Nghiêm Châu phải ngước nhìn nhân

tộc chúng ta! Nếu bọn họ muốn dùng thần kim và linh dược để đổi lấy lương

thực, vậy phải nghe theo pháp lệnh của quan phủ.”

Bách tộc Nghiêm Châu, ngoại trừ một số tộc mạnh mẽ chiếm cứ ruộng cày và

đồng cỏ ra, phần lớn những tộc còn lại đều dựa vào chăn nuôi, săn bắt và hái

thuốc để sinh hoạt.

Những tộc này đều sinh hoạt trên các dãy núi, thường xuyên không thể tự cung

cấp lương thực, nhất định phải bán các loại dược liệu, da lông thú, các loại

khoáng thạch để sinh hoạt.

Khóe môi Sở Vân Vân cong lên, đây chính là lý do vì sao nàng lại đề bạt một

tiểu quận thừa lên làm tuần phủ Nghiêm Châu.

Người này có đại tài, bốn năm trước nàng đã nghe nói qua, khi đó còn muốn đề

bạt, nhưng vì nhiều việc xảy ra nên kéo đến tận bây giờ.

Nhưng mà cũng rất đúng lúc, Hứa Duệ này lãng phí bốn năm trên chức quận

thừa, hùng tâm tráng chí gần như đã bị hao mòn hết sạch.

Vì vậy sau khi Sở Vân Vân phát lệnh mộ binh, người này lập tức tòng quân,

đồng ý nắm lấy cơ hội một bước lên mây này.

Đi theo phu thê bọn họ tạo phản là một chuyện rất nguy hiểm, nhưng cũng

không thiết những người có tài nhưng không gặp thời như Hứa Duệ, muốn đi

theo bọn họ liều một phen.

“Đúng như Hứa tuần phủ nói, cuộc chiến này, chúng ta lấy khống chế ruộng cày

và đồng cỏ làm chủ.”

Sở Vân Vân chỉ vào bản đồ: “Việc này tương đối dễ dàng, khó chính là để

Nghiêm Châu khôi phục an bình trong vòng ba tháng. Nghiêm Châu là cao

nguyên, địa hình phức tạp, mà chư tộc Nghiêm Châu nhất định sẽ dùng chiến

thuật du kích, không đến lúc bất đắc dĩ thì bọn họ chắc chắn sẽ không quyết

chiến với chúng ta.”

“Thật ra theo kế sách của Hứa tuần phủ, chúng ta chỉ cần khóa lương thực,

trong vòng hai năm, đám dị tộc này sẽ phải thần phục. Nhưng chúng ta không

có quá nhiều thời gian, nhất định phải giải quyết chiến sự Nghiêm Châu trong

thời gian ngắn. Vì vậy kế sách duy nhất chính là càn quét toàn diện, dùng mấy

trăm vạn đại quân càn quét qua.”

Triều đình Đại Ninh đang ra sức tuyên dương chuyện chinh phạt Nghiêm Châu.

Lúc này không chỉ biên quân bốn châu đang khát vọng chiến công, hi vọng thu

hoạch được bí dược thăng cấp từ Nghiêm Châu, mà thế lực khắp nơi đều rất

mong chờ, bao quát cả Vô Tướng thần tông.

Sở Vân Vân chấp chưởng bốn châu, nàng không cần nghe theo ý của Kiến

Nguyên đế.

Nhưng mà Cự linh ở Băng Châu đều rút về Nghiêm Châu, khôi phục nguyên

khí trên cao nguyên, luyện binh luyện mã. Bọn họ có Bất Chu sơn và Thiên Đế

sơn giúp đỡ, thực lực bành trướng rất nhanh.

Chỉ nửa năm, Dạ Lang tộc liền có thể dùng mấy trăm vạn đại quân đánh vào

Băng Châu.

Sở Vân Vân thân là chủ của bắc vực, há có thể không đề phòng.

Nàng nhìn tình báo của Nghiêm Châu, chỉ cảm thấy đứng ngồi không yên, khó

có thể yên tâm.

Dụng trọng binh phòng ngự là hạ trong hạ sách, chỉ có tiên phát chế nhân, một

lần bình định Nghiêm Châu mới có thể kê cao gối ngủ ngon.

Ngoài ra, Nghiêm Châu không chỉ có sản lượng linh dược phong phú, mà còn là

kho lúa trứ danh.

Tuy bên kia là cao nguyên, nhưng do dãy núi bốn phía ngăn cản không khí và

nước lạnh, nên bốn mùa đều ấm áp như xuân.

Dù là tháng mười một thì cũng ấm áp hơn Băng Châu nhiều. Mà ‘Phó đô’ của

Dạ Lang tộc ở ngay Nghiêm Châu.

Ngày xưa, khi Huyền Hoàng thủy đế bắc phạt, chỉ một Nghiêm Châu đã gánh

chịu bảy phần mười lương thảo của đại quân rồi.

Vì vậy nên chỉ cần khai phá Nghiêm Châu, liền có thể cung cấp một lượng lớn

lương thực.

Nhưng mà cuộc chiến Nghiêm Châu này, tuyệt đối không thể kéo dài.

Trong ba đến năm tháng nữa, nàng nhất định phải đưa một lượng lớn binh mã

lên phía nam.

Chỉ có nhanh chóng bình định Nghiêm Châu, lại chiếm một bộ phận của Sương

Châu, ngăn chặn lượng lực của Bất Chu sơn và Thiên Đế sơn ở phía bắc sa mạc

Xích Hồng, khi đó Sở Vân Vân mới có thể dùng toàn lực nam chinh, đi lấy

mạng chó của Kiến Nguyên đế, cũng vì Sở Hi Thanh bắt lấy cái ngự tọa ở trong

thành Vọng An kia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play