Sau trận đại chiến ở Thiên Thạch sơn, thì quan phủ không chỉ ra lệnh cấm tàu

thuyền của Thiết Kỳ Bang di chuyển trên kênh đào, lại không cho phép tất cả

thương nhân giao dịch với Thiết Kỳ Bang, không được buôn bán lương thực

binh khí với Thiết Kỳ Bang.

Đương nhiên, khi đó mấy vị khách khanh hộ pháp của Thiết Kỳ Bang vượt sông

lên phương bắc, đánh tan Thanh Phong Minh Nguyệt lâu.

Sau khi Thiết Kỳ Bang chiếm cứ hơn nửa con kênh đào lớn, mệnh lệnh của

triều đình đã là thùng rỗng kêu to, không giao dịch với Thiết Kỳ Bang, con

đường vận chuyển trên sông sẽ bị chặn đứng.

“Mặc kệ là thế nào, Thiết Kỳ Bang chắc chắn sẽ không ngồi yên chờ chết, vì

vậy con kênh đào nào, ta lấy chắc rồi.”

Giọng nói Sở Hi Thanh lạnh nhạt, lại như chém đinh chặt sắt, hắn cầm bình

rượu lên, rót cho mình và đối diện: “Thanh Phong Minh Nguyệt lâu chấp

chưởng con kênh đào lớn này 13 năm, nhưng mà mười ba năm trước, các ngươi

cũng là cướp chỗ này từ tay của người khác.”

“Trên giang hồ là cường giả xưng tôn, người thắng làm vua, Tư Đồ lâu chủ phải

hiểu cái đạo lý này mới đúng. Tuy rằng lần này các ngươi bại, nhưng mà thực

lực vẫn là đỉnh cao ở Thần Châu, dưới trướng còn có đông đảo cao thủ, đi nào

nơi mà không được?”

“Không bằng như vậy đi, tặng địa bàn còn lại cho Sở mỗ, chúng ta không cần

phải phân sinh tử nữa. Đương nhiên, nếu hai vị lâu chủ không cam tâm, nhất

định phải gây chiến với ta, vậy Sở mỗ và Thiết Kỳ Bang cũng phụng bồi đến

cùng.”

“Đao Quân thật sự là bá đạo!” Chu Hồng Tuyết không khỏi cười gằn một tiếng:

“Thanh Phong Minh Nguyệt lâu chúng ta vẫn còn bốn quận, trong ngoài vẫn

còn mười mấy vạn bang chúng, tất cả đều có chiến đấu, Đao Quân chỉ nói một

câu liền muốn nuốt hết?”

“Chu đại tỷ thật là chí khí.”

Vẻ mặt Sở Hi Thanh thản nhiên, đặt chén rượu ở khóe môi: “Nhưng Sở mỗ

cũng có một lời cảnh cáo, người phụ trách chiến sự tiếp theo không phải là mấy

vị khách khanh hộ pháp đâu, mà là bộ hạ cũ của Thần Sách Đô, là Vệ suất thái

tử, còn cả gia tướng Kinh Tây Sở thị ta. Nếu các ngươi cho rằng mình có thể

chống đỡ được, vậy thì cứ tiếp tục.”

Theo Sở Hi Thanh nói hết lời, sắc mặt của vợ chồng Tư Đồ Đường đều biến

đổi.

Đặc biệt là Chu Hồng Tuyết trẻ tuổi xinh đẹp, lại bị hắn gọi là đại tỷ thì khuôn

mặt lúc trắng lúc xanh.

Nàng cũng đã nghe nói đến uy danh của Thần Sách Đô.

Tại thời đại Bá Võ Vương Tần Mộc Ca, Thần Sách Đô đã quét ngang bắc vực.

Tần Mộc Ca chết rồi, Thần Sách Đô vẫn là uy danh hiển hách như cũ.

Tại Lạc Phương Sơn, mười vạn người của Thần Sách Đô bị bao vây trước vào

sau, lại cứng rắn chống đỡ 20 vạn đại quân Cự linh và 50 vạn đại quân của Tần

Thắng, không chỉ thoát thân mà còn khiến cho Tần Thắng mất 10 vạn binh mã.

Vệ suất thái tử là chỉ lục suất trong Đông cung của Lệ thái tử ngày xưa, Tả hữu

vệ suất phủ lĩnh ưng là Xạ Thừa, Tả hữu ty ngự suất phủ lĩnh xưng là Lữ Bí, Tả

hữu thanh đạo suất phủ lĩnh xưng là Trực Đãng.

Năm đó, lục suất của Đông cung chính là những quân tướng do Lệ thái tử đích

thân chọn lựa, hỗ trợ hắn ngày sau chấp chưởng thiên hạ.

Gia tướng của Kinh Tây Sở thị cũng rất khó dây dưa.

Tư Đồ Đường biết, sau khi Sở Hi Thanh bại lộ thân phận, gia binh gia tướng và

điền trang trang viên của Sở gia ở khắp nơi trên thiên hạ đều lục tục chạy đến

nương nhờ vào.

Lúc toàn thịnh, trưởng phòng Sở gia có mười vạn gia binh, phân bố ở các nơi để

trông coi điền trang, rất nhiều thân tín bị xa lánh và kỳ thị khi trưởng phòng ngã

xuống. Lúc này thiếu chủ của bọn họ khởi tử hoàn sinh, tự nhiên sẽ tranh nhanh

mà đến, gia nhập vào dưới cờ Thiết Kỳ Bang.

Kinh Tây Sở thị là một môn phiệt do khai quốc quân thần Đại Ninh sáng tạo ra,

nhưng gia binh này đều nắm giữ binh pháp gia truyền của Sở gia, tinh nhuệ

không kém cấm quân.

Bang chúng của Thanh Phong Minh Nguyệt lâu cũng được xưng là hung hãn,

nhưng so với ba nhà này thì quả thật chỉ là một đám người ô hợp.

Tư Đồ Đường nghĩ thầm, hành động này của Sở Hi Thanh quả thực là không

khác gì dựng cờ tạo phản cả.

Có người nói quan phủ hai châu Đông và Phì căn bản là không dám quản, người

lắm miệng dám nói một câu, liền bị lôi ra chém.

Vì vậy, tuy rằng triều đình có ý chèn ép, nhưng lại không có cách nào, quan phủ

các nơi đều cúi đầu nghe theo, nơm nớp lo sợ, rất sợ chọc giận Thiết Kỳ Bang.

Bản thân Sở Hi Thanh cũng không thèm che giấu, trực tiếp mở miệng nói ra

mấy nhà mà triều đình đã phán là phản tặc.

“Thần Sách Đô, lục suất của Đông cung, gia tướng Sở thị, đúng là rất có uy

danh.”

Tư Đồ Đường thở dài một hơi, trong mắt lại lộ ra vẻ sắc bén, tựa như đao như

kiếm mà đối mặt với Sở Hi Thanh: “Nhưng mà Đao Quân đã nghe nói qua một

câu là ngoan cố chống cự chưa? Ngươi muốn ép Thanh Phong Minh Nguyệt lâu

của ta vào chỗ chết, thì cũng phải chuẩn bị tâm lý bị cắn một miếng thịt đi.”

“Thỏ cuống lên cũng cắn người sao? Sau lưng các hạ là Tương Vương điện hạ,

tự nhiên có tư cách liều mạng với ta.”

Khóe môi Sở Hi Thanh cong lên, tựa cười mà như không: “Không bằng hai

người các ngươi gia nhập Thiết Kỳ Bang của ta đi, thế nào? Ta cho các ngươi

vào biên chế ngoại đường, kênh đào là thứ ta muốn độc chiếm, nhưng ta có thể

đồng ý cho các ngươi mấy quận ở phía bắc sông Thương Lãng làm địa bàn.”

“Hai nhà chúng ta liên thủ, nhất định có thể quét ngang tất cả thế lực ở quanh

đây. Sau đó ta sẽ chia cho các ngươi hai phần lợi ích của kênh đào, đến khi đó

thu nhập của các ngươi không giảm mà còn tăng, chủ thượng của ngươi nhất

định sẽ hài lòng.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play