Sở Hi Thanh nghe vậy thì sững sờ, sau đó liền bất đắc dĩ mà thu đao vào vỏ.

Cái gọi là đưa tay không đánh mặt người tươi cười, đối phương đã như vậy, hắn

không tiện xuất thủ.

“Không cần cảm ơn ta.” Sở Hi Thanh khẽ lắc đầu: “Thực lực của ta bây giờ, đa

số đều là nhờ ngoại lực, không đủ để ỷ lại. Hơn nữa ta bây giờ có rất nhiều kẻ

địch, không đến lúc bất đắc dĩ, là không muốn bị người nhìn rõ sâu cạn.”

Ảnh hưởng của trận chiến Thương Lang nguyên vẫn đang kéo dài, điểm huyết

nguyên vẫn cuồn cuộn không ngừng.

Khoảng thời gian này, điểm huyết nguyên của hắn đã lên đến hơn 900 vạn.

Sở Hi Thanh phát hiện một quy luật.

Mỗi khi danh vọng của hắn tăng lên, đều sẽ khuếch tán như làn sóng trên mặt

hồ, từng làn từng làn sóng một.

Nhưng nếu hai làn sóng quá gần nhau, sóng sau lại to lớn hơn, có thể sẽ nuốt

mất sóng trước, khiến cho tiền lời giảm mạnh.

Sở Hi Thanh nghĩ thầm, bây giờ hwans cũng không kiếm được thứ gì tốt trong

võ đạo bảo khố, vậy không ngại chờ một chút, chờ thu gặt hết điểm huyết

nguyên lần này, rồi mới bắt đầu thu gặt vòng tiếp theo.

Cũng đúng lúc này, từng tiếng kêu gào truyền vào.

“Không đúng, có người giao thủ ở trong sân!”

“Là kẻ nào?”

“Cuồng đồ phương nào dám xông vào Thiết Kỳ bảo?”

“Kỳ chủ, ngài không sao chứ?”

Mãi đến khi Trưởng Tôn Nhược Lam giải trừ Đóng Băng chi pháp, đám bang

chúng Thiết Kỳ Bang và mấy người Thiết Tiếu Sinh mới phát hiện ra.

Bọn họ dồn dập cầm binh khí trong tay, lao vào trong sân.

Vẻ mặt Sở Hi Thanh dửng dưng, đi ra khỏi phòng, quét mắt nhìn bên ngoài một

chút.

“Ta không sao, các ngươi lui lại đi.”

Hắn cũng không có ý trách tội đám bang chúng này.

Đối với một cao thủ nằm trong mười vị trí đầu Thiên Bảng như Trưởng Tôn

Nhược Lam, đại đa số trận pháp trong thiên hạ đều là thùng rỗng kêu to, bọn họ

thậm chí còn có thể ra vào hoàng cung, huống hồ là một cái Thiết Kỳ Bang nho

nhỏ?

Chờ đến khi mấy người Thiết Tiếu Sinh ra khỏi sân, Sở Hi Thanh mới nhìn về

phía Trưởng Tôn Nhược Lam, đưa tay mời: “Trưởng Tôn điện hạ, mời, chúng ta

vào nội đường nói chuyện.”

Gian phòng phía sau hắn đã bị đóng băng, sau khi băng tan thì những bàn ghế

kia cũng sụp đổ, hiển nhiên là không thể tiếp khách.

“Không cần.” Trưởng Tôn Nhược Lam lắc đầu: “Ta còn bận rộn quân vụ, nhất

định phải trở về. Như đã nói, lần này ta đến đây là để mang đồ cho các hạ!”

Nàng tiện tay cởi một cái túi bên hông xuống.

Đây hiển nhiên là một cái pháp khí không gian, khi Trưởng Tôn Nhược Lam

mở miệng túi ra, vô số linh dược và bình thuốc đổ ra ngoài.

Số lượng phải lên đến hàng ngàn hàng vạn, chớp mắt đã chất thành một ngọn

núi nhỏ.

“Đây là?”

Sở Hi Thanh nhìn chốc lát, phát hiện vẫn chưa dừng lại, ánh mắt nhất thời nghi

ngờ không thôi: “Dường như là bí dược?”

“Tổng cộng 25 vạn phần bí dược cửu phẩm hạ, bao quát cả tài liệu phụ. Còn có

12 vạn phần bí dược cửu phẩm thượng, 5 vạn phần bí dược bát phẩm hạ, 30 vạn

phần thuốc dùng để tu hành bí pháp Hoàng Đạo…”

Trưởng Tôn Nhược Lam hơi gật đầu: “Ngoài ra còn có 50 vạn bộ chiến giáp và

binh khí thu được từ triều đình, còn có hai vạn chiến cung bát phẩm, kính xin

Đao Quân vui lòng nhận.”

Sở Hi Thanh đờ ra một lúc, sau đó vội vàng khước từ: “Trưởng Tôn điện hạ, cái

này thật sự là quá nhiều, quá quý giá, tại hạ không dám nhận. Cực Đông Băng

Thành bây giờ đang ác chiến với triều đình, các ngươi đến giữ những thứ này để

dùng mới đúng.”

Trưởng Tôn Nhược Lam lại lắc đầu: “Chúng ta không dùng được, tướng sĩ

Băng Thành không có võ tu dưới cửu phẩm. Những thứ này đều là cướp đoạt từ

chư tộc ở hải ngoại nhiều năm qua, trong kho còn rất nhiều.”

“Tuy rằng chúng ta tuyển 300 vạn quân ở Thương Châu và Ký Châu, cũng đang

huấn luyện. Nhưng dù vậy thì dùng mười năm cũng không hết. Mẫu thân đưa

cho ngươi những thứ này, cũng là vì chúng sắp đến hạn báo hỏng, không dùng

thì quá đáng tiếc.”

Sở Hi Thanh cũng từng nghe nói đến việc này.

Cực Đông Băng Thành quản lý và khống chế các tộc phụ thuộc ở Hạch Châu rất

nghiêm khắc, cướp đoạt hầu như tất cả bí dược ở địa phương, khống chế số

lượng võ tu và thuật tu.

Ngoài ra còn cấm chỉ đám Cự linh ở hải ngoại thức tỉnh huyết mạch.

Hành vi này khiến cho Hạch Châu không có lực lượng phản kháng lại Băng

Thành, mấy trăm năm qua đều rất an ổn.

Đừng thấy Vấn Thù Y đối xử với hắn rất tốt, luôn ôn hòa dịu dàng với hắn, thật

ra vị này cũng có một mặt vô tình và lãnh khốc.

Ngày xưa, khi Cực Đông Băng Thành càn quét Hạch Châu, không biết đã chết

bao nhiêu người.

Thủ đoạn thống trị của Cực Đông Băng Thành có thể nói là cực kỳ tàn khốc.

“Mẫu thân biết ngươi sẽ không chủ động khởi binh, khiến thiên hạ đại loạn,

bách tính lầm than. Nhưng thiên tử Đại Ninh độc ác tàn nhẫn, Đao Quân không

thể không phòng.”

Trưởng Tôn Nhược Lam mỉm cười: “Dù ngươi muốn ngồi xem thời cuộc biến

hóa, cũng cần phải có thực lực chấn nhiếp khắp nơi mới được.” 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play