Edit:Yan

Người phụ nữ trung niên, vẻ mặt khổ sở, liên tục lắc đầu, "Con bé 15-16 tuổi đã bỏ đi rồi, trốn nhà đi còn mang theo hết tiền bạc trong nhà."

“Cô nhìn cái nhà này của chúng tôi mà xem! Ôi, hôm nay thật xui xẻo, trách sao tai lại ủ, đầu óc mê muội, tất cả đều là nghiệp chướng!"

Phía sau còn một đoạn nữa, Lục Nhất Lan không muốn xem tiếp, cô thở phào nhẹ nhõm, tay hơi run rấy bấm số điện thoại của Hoắc Nịnh.

Suy nghĩ hồi lâu, Lục Nhất Lan gọi điện.

Hoắc Nịnh lúc này đang gặp Tần Ngạn.

Điện thoại reo, anh sững người, nhìn tên trên màn hinh, đầu ngón tay theo bản năng lướt qua, nhưng Hoắc Nịnh không nghe thấy.

Rõ ràng, Lục Nhất Lan cũng chỉ vừa gọi điện, mới nhớ ra điều này.

Vừa định tắt máy, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của một người đàn ông.

“Này, Hoắc Nịnh, cậu đừng tắt máy vội!"

“Cậu không nghe thấy tôi đang nói chuyện à!"

Giọng người đàn ông mang

theo ý cười, “Tôi thật sự muốn xem, người nào có thể khiến cậu hủy bỏ kế hoạch ba năm chỉ trong một buổi sáng, một mình chống đỡ tất cả tin đồn nhảm nhỉ, biến cậu từ một kẻ cứng rắn như thép thành một người dịu dàng như vậy."

"Đừng làm ồn." Hoắc Nịnh không muốn Lục Nhất Lan dính líu đến những chuyện này.

Vì những chuyện này quả phức tạp, lại dễ dàng làm người khác bị thương, công chúa nhỏ của anh, cử yên lặng

chờ đợi là được.

"Cô ấy đang nói chuyện." Tần Ngạn đột nhiên nói, “Hoắc Nịnh, cậu im lặng một chút,

đầu dây bên kia có tiếng."

Lục Nhất Lan suy nghĩ một chút, hỏi: “Có phải hai người đang bàn công việc không?"

“Tôi không có việc gì khác, chỉ muốn nói với Hoắc Nịnh một câu, sinh nhật vui vẻ."

“Chắc bên anh đang bận, tôi cúp máy trước đây.”

Tần Ngạn định ngân lại, nhưng Lục Nhất Lan đã nhanh tay cúp máy.

"Cô ấy nói gì?" Hoắc Nịnh nhìn Tần Ngạn.

Người đàn ông "à" một tiếng, rồi bật cười, "Không nói gì cả."

Một khẩu súng dí vào eo Tần Ngạn, “Cô ấy nói gì?"

Tân Ngạn tỏ vẻ bó tay, "Tôi chịu thua cậu rồi, Hoắc Nịnh, cậu không biết tình cảm gì cả, chúng ta có tình cảm gì chứ, mà cậu lại đối xử với tôi như

vậy!"

“Không nói gì cả."

“Chỉ là muốn nói với cậu một câu, sinh nhật vui vẻ."

Sinh nhật?

Hoắc Nịnh ngơ ngác một lúc,

rồi trong lòng trào dâng một cảm giác ấm áp không thế

ngăn cản, sinh nhật vui vẻ.

Lần đầu tiên, có người nói với anh điều này.

Thấy Hoắc Nịnh ngây ngốc

cười, Tần Ngạn tặc lưỡi, anh ta

vỗ vai Hoắc Nịnh, “Này, cậu không ổn rồi đấy, cậu nói xem kế hoạch ba năm của chúng ta, cậu phá hỏng chỉ trong hai tuần, cậu bảo tôi nghĩ thế

nào?"

“Cậu có gì mà phải nghĩ?"

“Xi, tôi cũng là cổ đông lớn của NM đấy, cậu làm thế này ở Thiên Triều là sẽ bị tẩy chay

đấy, một lãnh đạo bị tẩy chay sẽ mang lại ảnh hưởng xấu cho doanh nghiệp, cậu làm

thế này chúng ta không thể tiến quân vào thị trường Thiên Triều được!"

“Cậu nói đi, vì sao lại hành động nóng vội như vậy? Rõ

ràng chỉ cần đợi thêm hai

tháng nữa, chúng ta bàn bạc thành công, có thể trực tiếp khiến Hoắc gia phá sản."

Tần Ngạn thật sự tò mò.

Quen biết cái tên mặt than này gần ba năm, chưa bao giờ thấy anh ta có lúc tính sai, có

hại như vậy.

Vụ việc lần này xảy ra, anh ta thật sự muốn mệt đến kiệt

SỨC.

Ngay khi Tần Ngạn cho rằng Hoắc Nịnh sẽ không trả lời, anh ta lên tiếng.

“Mấy tháng nay, tôi đã tìm được người tôi muốn tìm.”

"Rồi sao nữa?"

“Chúng tôi ở bên nhau, chuyện này bị Trần Niệm biết

được."

Tần Ngạn "à" một tiếng, “Chỉ

vậy thôi sao? Vậy cậu có thể trực tiếp đưa cô gái đó ra

nước ngoài mà! Đưa ra nước

ngoài, tôi bảo vệ, đảm bảo an toàn."

“Không được."

Không phải anh không nghĩ đến chuyện đó, “Tôi không

muốn xa cô ấy."

*

Hố mới hhihi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play