Edit: QuiinYue

***

Ngồi trong phòng riêng đến tận 12 giờ, Tống Thời Nguyện bắt đầu cảm thấy mất kiên nhẫn.

Mục đích hôm nay cậu ta đến quán bar Kim Sắc, là vì nghe nói hôm nay là ngày đầu tiên khai trương quán bar của Tiêu Dĩ Hằng.

Thậm chí, từ buổi chiều cậu ta đã sai người đặt làm hơn chục lẵng hoa gửi đến. Giờ thì những lẵng hoa ấy vẫn đang bày trước cửa.

Nhưng hoa trên đó đã héo rồi.

Tống Thời Nguyện không vui chút nào, cậu ta gọi điện đến cửa hàng hoa đã đặt làm lẵng hoa, rồi mắng cho ông chủ cửa hàng đó một trận.

Bây giờ càng nghĩ càng không vừa ý, cậu ta nhanh chóng tìm quản lý đến, bảo quản lý nhanh chóng tìm người vứt những lẵng hoa đã héo kia đi, cậu ta đã gọi người mang một lô khác đến thay thế, chắc cũng sắp tới rồi.

Nhưng điều khiến cậu ta bực mình nhất chính là thái độ của Tiêu Dĩ Hằng đối với mình.

Vừa rồi cậu ta chỉ ghé qua phòng riêng chào một tiếng, vậy mà đối phương lại có thái độ qua loa với cậu ta như vậy.

Tiêu Dĩ Hằng nói anh ta đang có khách, còn đang bàn chuyện làm ăn.

Tống Thời Nguyện nhận ra người trong phòng, là tổng giám đốc của Hoán Tân Khoa Kỹ, họ Vương. Nghe nói trong tay người này có công nghệ mà một dự án của Phó thị đang cần nhất.

Cậu ta đâu phải con nít, đương nhiên biết chừng mực. Vậy mà vừa thấy cậu ta xuất hiện, Tiêu Dĩ Hằng đã mặc định rằng cậu ta đến để quấy rối.

Cậu ta là kẻ không biết điều đến mức ấy sao?

Hơn nữa, chuyện làm ăn đó cũng đâu phải do Tiêu Dĩ Hằng phụ trách, người đàm phán là kẻ nhà Phó thị kia.

Tống Thời Nguyện cắn môi, ra hiệu cho bạn mình gọi quản lý quán đến lần nữa.

Rất nhanh, vị quản lý mà Tiêu Dĩ Hằng thuê đến đã có mặt, người này nhận ra Tống Thời Nguyện, cũng từng nghe danh cậu ta, nên cười rất thân thiện: "Tống thiếu gia, ngài còn gì dặn dò nữa sao?"

Tống Thời Nguyện cũng không muốn làm khó đối phương, chỉ khoanh tay hỏi: "Tôi bảo anh cho người dọn hết đống lẵng hoa ngoài kia, đã làm chưa?"

"Làm rồi làm rồi!" Quản lý vừa cười tươi vừa đáp lời, trong lòng thầm than thở. "Hôm nay mới khai trương, không kịp tuyển người, tôi đành gọi một sinh viên làm part-time đến giúp. Cậu ta nhanh nhẹn lắm, vừa nhận việc đã lập tức dọn rồi."

Ai đời lại có chuyện nửa đêm đem lẵng hoa đi vứt bỏ, xui xẻo hết sức. Nhưng lại không thể đắc tội với vị thiếu gia này, cậu hai Tiêu cũng đã nói cứ để đối phương làm gì thì làm. Dù sao cũng là hoa do cậu ta tự đặt, muốn xử lý thế nào thì tùy.

Lúc này, sắc mặt Tống Thời Nguyện mới dịu đi đôi chút. "Lẵng hoa đặt thêm đã bảo người ta gấp rút mang đến rồi, anh đừng lo, dù sao cũng không thiếu của anh, Mà này, rốt cuộc khi nào anh hai Tiêu của tôi mới bàn xong việc?"

"À, ông chủ à..." Quản lý ấp úng, "Trong phòng riêng của ngài ấy còn có bạn, nghe nói phải tiếp đãi cả đêm. Tống thiếu gia, hay là ngài cứ tự nhiên đi, tôi có một tấm thẻ ở đây, lần sau ngài đến có thể được giảm 15%, nếu gọi thêm bạn bè, ông chủ của chúng tôi sẽ mời rượu miễn phí, ngài thấy sao?"

Nói xong, quản lý lấy ra một tấm thẻ từ trong túi ra.

"Thứ tôi thiếu là thẻ sao!" Tống Thời Nguyện bực bội hất tay, hất văng tấm thẻ trong tay quản lý sang một bên.

Thấy cậu ta tức giận, chân mày cau chặt lại, những người bạn khác đang trò chuyện trong phòng riêng cũng không dám nói chuyện nữa, mà đều nhìn về phía này, lặng lẽ quan sát sắc mặt của cậu ta.

Quản lý có vẻ khó xử.

"Thôi bỏ đi." Tống Thời Nguyện thở ra một hơi, chợt nhớ đến lời mẹ dạy dỗ gần đây, bảo cậu ta đừng có quá ngang ngạnh, phải học theo Tống Thính Tuyết, nếu cậu ta có được một nửa sự hiểu chuyện của Tống Thính Tuyết thì tốt rồi.

Cái tên điếc đó...

Tống Thời Nguyện khẽ cười khẩy đầy khinh miệt.

Nhưng cậu ta cũng không muốn vì mình thua kém Tống Thính Tuyết mà mẹ thật sự sẽ ghét bỏ mình, nên đành nhịn.

"Vậy anh nói với anh hai là tôi đi trước, lần sau tôi lại đến nữa, nhớ tiếp đãi tôi, đừng trốn tránh không gặp tôi, tôi đến là để ủng hộ chuyện làm ăn của anh ấy đấy!"

"Chắc chắn rồi, chắc chắn rồi! Hôm nay là tình huống đặc biệt thôi..." Quản lý chỉ mong vị thiếu gia này mau chóng rời đi.

Tống Thời Nguyện miễn cưỡng đứng dậy, gọi bạn bè cùng nhau ra về.

Vừa bước ra cửa, điện thoại cậu ta liền đổ chuông, là Tống Thời Sâm gọi đến.

"Alo, anh." Tống Thời Nguyện lơ đãng bắt máy.

"Sao giờ còn chưa về, biết mấy giờ rồi không?" Giọng nói nghiêm khắc của Tống Thời Sâm vang lên từ đầu dây bên kia. "Trễ thế này còn lang thang bên ngoài, không sợ ba mẹ lo à? Anh đã bảo chú Chu lái xe đến đón em rồi, mau về nhà đi."

"Ừm," Tống Thời Nguyện tùy ý đáp một tiếng, "Em biết rồi anh."

"Thời Nguyện, không ở lại thêm chút nữa sao? Chúng ta cứ về vậy à?" Sau khi cậu ta cúp máy, một người bạn phía sau lên tiếng hỏi.

"Không ở lại nữa, anh trai giục tôi về rồi." Tống Thời Nguyện dẫn một đám bạn bè xuống lầu, đột nhiên nhìn thấy một người mặc đồng phục nhân viên, bên tai đeo ốc tai điện tử ở cửa, bèn dừng bước.

Ốc tai điện tử đó trông giống như một chiếc tai nghe, nếu không thật sự quen thuộc với người khiếm thính, người bình thường khó lòng nhận ra đó là gì. Nhưng Tống Thời Nguyện thì rất rõ, vì Tống Thính Tuyết luôn đeo thứ này.

Lúc này, Tống Thính Tuyết cũng đã trông thấy cậu ta, ngẩng đầu lên từ phía sau lẵng hoa.

Lẵng hoa mà Tống Thời Nguyện mang đến rất cao, gần như che khuất đầu của Tống Thính Tuyết.

Cậu rất khỏe, một tay bê một lẵng hoa không thành vấn đề, nhưng quản lý bảo cậu cứ từ từ, không cần phải cố gắng quá, dù sao trước cửa quán bar có không ít bậc thang lên xuống, thà đi thêm vài chuyến còn hơn trượt chân ngã, như vậy mới phiền.

Tống Thính Tuyết càng cảm thấy quản lý là người tốt. Nếu lần sau quán này còn tuyển nhân viên bán thời gian, cậu cũng sẵn lòng đến làm. Chỉ là không biết người ta có muốn nhận cậu nữa không.

Ra đến cửa quán bar, ánh sáng rực rỡ hơn hẳn. Tống Thính Tuyết liếc qua giỏ hoa, nhìn thấy gương mặt của Tống Thời Nguyện, rồi ánh mắt dừng lại trên tấm thiệp cắm giữa giỏ hoa. Trên đó viết một hàng chữ: Chúc mừng anh hai Tiêu khai trương quán bar!

Bên dưới ký tên: Tống Thời Nguyện.

Tống Thính Tuyết không nói gì, cũng chẳng phản ứng, chỉ tiếp tục cúi đầu, khiêng giỏ hoa ra khỏi quán bar.

Bên ngoài có một chiếc xe rác đang đợi, cậu bê thẳng lên rồi ném vào.

Tống Thời Nguyện cũng không lên tiếng, giả vờ như không thấy cậu, chỉ đứng bên vệ đường, ngó nghiêng xem xe của chú Chu đã đến chưa.

"Này!"  Một người bạn của Tống Thời Nguyện len lén ghé lại gần, hạ giọng nói với người bên cạnh đầy hứng khởi: "Cậu có thấy chàng trai khi nãy không? Đẹp thật đấy! Mắt còn là màu nâu nhạt nữa, nhìn giống mắt mèo ghê..."

"Giống chỗ nào!" Tống Thời Nguyện bực bội cắt ngang, khó chịu buông lời: "Có gì mà đẹp chứ? Nhìn, nhìn cái gì mà nhìn! Chưa thấy ai đẹp bao giờ à?"

Người bạn kia không dám hó hé thêm, biết hôm nay tâm trạng Tống Thời Nguyện không tốt, cũng chẳng muốn chọc vào tổ kiến lửa.

Không lâu sau, xe của chú Chu đến, Tống Thời Nguyện dẫn theo mấy người bạn tiện đường lên xe rời đi, mấy người còn lại, cũng lần lượt bắt taxi về.

Tống Thính Tuyết bê xong lẵng hoa cuối cùng, chỉnh lại cổ áo, rồi quay trở lại trong quán.

Trên lầu, chuyện làm ăn đã bàn bạc gần xong. Sau khi tiễn Tổng giám đốc Vương, Tiêu Dĩ Hằng và Phó Dạ Hi ngồi trong phòng bao, chỉ trò chuyện đơn giản.

Hôm nay Phó Dạ Hi có chút kỳ lạ. Sau khi đi nhà vệ sinh một lần, hắn cứ ngồi cạnh cửa sổ sát đất trong phòng, liên tục nhìn xuống dưới lầu.

Tiêu Dĩ Hằng không biết hắn đang nhìn gì, anh ta thử quan sát theo ánh mắt của Phó Dạ Hi một lúc lâu, chỉ thấy trong quán bar hôm nay có một nhân viên bán thời gian mới, trông rất đẹp.

Đúng là rất đẹp, tóc hơi xoăn, mắt long lanh như viên lưu ly. Giọng nói cũng nhẹ nhàng, chỉ là mang theo chút khẩu âm, hoặc nói đúng hơn là... phát âm không quá chuẩn.

Tiêu Dĩ Hằng không nói rõ được.

Chỉ là cảm thấy đối phương nói chuyện rất dễ nghe, nếu nói chậm một chút thì nghe như đang làm nũng, khá thú vị.

Cũng không biết cậu nhóc đó được tuyển từ đâu. Tiêu Dĩ Hằng nghĩ bụng, lần sau có thể giữ cậu ta lại làm lâu dài, cùng lắm thì trả lương cao hơn một chút.

"Đứa trẻ kia..." Tiêu Dĩ Hằng còn đang suy nghĩ thì bất chợt nghe Phó Dạ Hi lạnh nhạt lên tiếng: "Lần sau đừng thuê nữa, quán bar này lộn xộn như thế, nhỡ làm hư người ta thì sao?"

"Ai cơ? Người mới đưa nước mật ong cho cậu à?" Tiêu Dĩ Hằng chỉ xuống dưới lầu, nơi Tống Thính Tuyết đang làm việc, "Không phải chứ, cậu nhìn xuống dưới lầu cả buổi tối, thật sự là đang để ý đến cậu ta sao?"

"Đồ cầm thú nhà cậu, Phó Dạ Hi!" Tiêu Dĩ Hằng đau lòng trách móc, "Người ta là sinh viên đại học, nhìn còn chưa đến hai mươi tuổi nữa!"

"Không phải," Tiêu Dĩ Hằng đột nhiên nhớ ra, "Cái 'vị hôn phu' của cậu năm nay cũng chỉ mới 19, không đúng! Cậu sắp đính hôn rồi mà còn ở quán bar của tôi nhìn chằm chằm vào mấy người trẻ tuổi khác!"

"Đồ không biết xấu hổ," Tiêu Dĩ Hằng tổng kết đánh giá, rồi từ chối, "Không thể nào, người có thể ra ngoài làm thêm chắc chắn đều thiếu tiền, tôi không thể cắt đường kiếm cơm của người khác được, sau này cậu đến quán của tôi không được nhìn chằm chằm vào người ta nữa, coi chừng tôi đánh cậu!"

"Chuyển thêm cho em ấy 1000 tệ, tính vào tài khoản của tôi, cứ nói là tiền lương hôm nay, lần sau đừng tìm em ấy nữa," Phó Dạ Hi dứt khoát, "Mệt rồi, tôi về đây, cậu nên đóng cửa rồi."

"Không phải, tôi mở đến hai giờ sáng cơ mà, đóng cửa cái gì chứ!" Thấy Phó Dạ Hi thật sự đứng dậy định đi, Tiêu Dĩ Hằng vội vàng đuổi theo, "Không phải chứ Phó Dạ Hi, rốt cuộc cậu muốn làm gì, chẳng lẽ cậu muốn bao nuôi nhân viên của tôi hả? Nói cho cậu biết không có cửa đâu! Cậu thật bẩn thỉu, còn nói quán bar của tôi loạn, đúng là nhìn thấu cậu rồi."

Phó Dạ Hi mặc kệ anh ta, lấy thẻ đen ra thanh toán ở quầy.

"Không cần tiền bẩn của cậu, cất đi!" Tiêu Dĩ Hằng vừa nói vừa tỏ vẻ khinh bỉ, "Sẽ không cho cậu cơ hội bao nuôi nhân viên của tôi đâu! Ê, ai kia, đừng quẹt thẻ của hắn."

Anh ta xua tay, bảo nhân viên quầy đang đến giúp thanh toán đi chỗ khác.

Phó Dạ Hi thấy anh ta thật sự không muốn nhận, Phó Dạ Hi thu lại thẻ, xoay người rời đi.

Tiêu Dĩ Hằng đuổi theo: "Cậu giải thích rõ ràng đi chứ, chuyện gì vậy? Đừng có kiểu ở nhà một người, bên ngoài một người đấy nhé! Tôi nghe nói đứa nhỏ nhà họ Tống kia... khá đáng thương..."

"Tôi giống loại người đó sao?" Phó Dạ Hi đẩy cửa rời khỏi quán bar.

Trong quán bar, Tống Thính Tuyết bưng một khay ly rượu rỗng trở lại quầy.

"Ôi chao, cậu thật sự quá chăm chỉ rồi, một lần bưng nhiều như vậy không mệt sao?" Nhân viên pha chế trước quầy vội vàng đến giúp.

"Không sao đâu ạ," Tống Thính Tuyết đặt ly vào bồn rửa trống phía sau quầy, "Khách trong quán không nhiều, em không thể cứ đứng không làm gì mãi được."

"Nói cho cậu biết, ông chủ quán bar của chúng ta siêu giàu, mở quán này chỉ để cho vui thôi," nhân viên pha chế lặng lẽ che miệng, "Anh ấy sẽ không quá so đo đâu, cậu không cần phải cố gắng quá sức như vậy, dù sao tiền lương cậu đáng được nhận anh ấy chắc chắn sẽ trả."

"Vậy thì em càng phải cố gắng làm tốt hơn nữa!" Tống Thính Tuyết cười, đôi mắt xinh đẹp dịu dàng, lấp lánh ánh sáng.

"Ôi chao, cậu nói chuyện thật dễ nghe," nhân viên pha chế cười, thật sự rất thích cậu, "Nếu sau này cậu có thể đến làm thêm luôn thì tốt, nhìn thấy cậu là tâm trạng sẽ tốt hơn."

Tống Thính Tuyết không nói gì, lễ phép mỉm cười đáp lại, rồi quay về làm việc.

Tối hôm đó, chưa đến một giờ quán bar đã đóng cửa, không chỉ vậy, Tống Thính Tuyết còn nhận được một phong bao lì xì do quản lý đưa tới, sờ vào rất dày, ước chừng hơn 1000 tệ, thật sự khiến Tống Thính Tuyết kinh ngạc.

Tuy nhiên, quản lý nói, sau này quán sẽ không cần nhân viên làm thêm nữa, cho nên, lần sau không thể tuyển những sinh viên đại học như Tống Thính Tuyết nữa.

Tống Thính Tuyết cảm thấy khá đáng tiếc, nhưng nghĩ đến việc hôm nay đã gặp Tống Thời Nguyện trong quán bar, cậu lại cảm thấy nhẹ nhõm.

Không tuyển thì thôi vậy, trông Tống Thời Nguyện có vẻ rất quen với ông chủ quán bar, vậy thì lần sau tốt nhất đừng đến nữa, cậu không muốn gặp lại Tống Thời Nguyện ở đây.

Tuy nhiên, trước khi đi, cậu vẫn hỏi người pha chế rượu: "Quán bar của chúng ta có tuyển người mẫu nam không ạ?"

"Cái gì?" Nhân viên pha chế kia thực ra cũng chỉ lớn hơn Tống Thính Tuyết một chút, mới ra trường không lâu, trước đó đã tham gia một cuộc thi pha chế rượu quốc tế và giành giải ba, Tiêu Dĩ Hằng thấy có thiện cảm với cậu ta nên mới tuyển vào làm việc ở quán bar, mức lương cũng rất cao.

Nhân viên pha chế đó đã từng làm việc ở nhiều quán bar, biết có một số quán bar là "thanh ba" (quán bar trong sạch), chính là những nơi rất nghiêm chỉnh để nghe nhạc và uống rượu, rõ ràng quán bar của Tiêu Dĩ Hằng định vị theo kiểu này.

Làm sao có thể tuyển người mẫu nam được chứ?

Đối phương đánh giá Tống Thính Tuyết từ trên xuống dưới một lượt, có chút kinh ngạc, lại có chút lo lắng: "Không phải là cậu muốn làm người mẫu nam đấy chứ? Em trai à, đừng mà! Anh khuyên cậu, cậu vẫn còn là sinh viên đại học phải không? Lo học hành đi, sau này còn nhiều cơ hội kiếm tiền lắm...!"

Xem ra quán bar này không tuyển người mẫu nam.

Tống Thính Tuyết ngẩn ra một chút, biết là mình đã hiểu lầm.

Vậy sao người đàn ông đó lại cứ nhìn chằm chằm cậu trong nhà vệ sinh?

Cậu còn tốt bụng đưa cho người ta 100 tệ.

Là 100 tệ đó!

Tống Thính Tuyết nghĩ lại có chút đau lòng.

Nhưng điều xấu hổ hơn là, cậu đã hiểu lầm đối phương...

Chuyện này biết nói sao đây?

Người kia cũng thật kỳ lạ, bị hiểu lầm cũng không giải thích, cứ thế mà "lừa" mất của cậu 100 tệ...

Vì chuyện này, mà mặt của Tống Thính Tuyết đỏ bừng cho đến tận khi thay quần áo tan làm rời khỏi quán bar.

Một nửa là xấu hổ, một nửa là tiếc tiền.

Haiz, chỉ có thể để hôm khác nhận thêm một bản vẽ để kiếm lại một trăm tệ đã mất thôi.

Tống Thính Tuyết nghĩ như vậy, đợi xe buýt đến liền lên xe trở về trường.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play