Cả ngày Chủ Nhật, Sawada Tsunayoshi chỉ quanh quẩn ở nhà.
Nhưng cũng không phải là ru rú trong phòng suốt cả ngày mà là dành phần lớn thời gian để giúp Sawada Nana tổng vệ sinh cả căn nhà.
Nhiều năm nay, trong nhà chỉ có hai mẹ con họ, vậy mà bà vẫn thường lấy quần áo của Sawada Iemitsu ra giặt giũ, phơi dưới ánh mặt trời để tránh bị ẩm mốc.
Chứng kiến hành động ấy, Tsuna không khỏi cảm thấy nhói lòng.
Bởi vì, trong trí nhớ của cậu, từ năm năm tuổi, cậu đã không còn gặp lại người cha vô trách nhiệm ấy nữa.
Dù bị đưa đến Ngự Trù Tháp từ năm năm tuổi, cậu vẫn luôn để mắt đến tình hình ở Namimori. Vậy nên, Tsuna biết rõ từ lần cuối cùng gặp cha mình cho đến tận bây giờ ông ấy chưa từng quay về lấy một lần.
Nói cách khác, gần mười năm rồi, người đàn ông đó vẫn cứ lang bạt bên ngoài, không hề quan tâm đến vợ con ở nhà.
Điều này khiến Tsuna cảm thấy khó chịu. Có lẽ vì bản thân cậu cũng từng như vậy, cũng đã năm năm không về nhà nên trong lòng luôn có một loại mâu thuẫn.
Một mặt, cậu cảm thấy chán ghét người cha vô trách nhiệm ấy.
Mặt khác, cậu lại tự trách chính mình vì cũng đã làm điều tương tự.
Nghĩ đến đây, Tsuna khẽ thở dài, dùng kẹp cố định chiếc áo sơ mi của người đàn ông trưởng thành lên móc áo, sau đó treo lên dây phơi.
Đây là chiếc áo cuối cùng. Phơi xong, cậu có thể vào nhà thưởng thức bữa trưa mẹ đã chuẩn bị.
Tsuna ôm chiếc giỏ trống, trở lại phòng chứa đồ, đặt nó về chỗ cũ, rồi chậm rãi bước vào phòng ăn.
“Mẹ—” Cậu vừa mở miệng thì lập tức khựng lại.
Sawada Nana đang ngồi trước bàn ăn, chăm chú đọc những bức thư tình ngày xưa bà và Iemitsu từng trao đổi, đến mức không hề nhận ra sự có mặt của cậu.
Tsuna nhìn thấy nét u sầu thoáng qua trên gương mặt bà.
…Ha, quả nhiên vẫn không thể tha thứ được.
Cậu giả vờ như chưa nhìn thấy gì, thay vào đó, đổi sang vẻ mặt háo hức, nâng cao giọng như thể mình vừa mới từ bên ngoài trở về: “Mẹ ơi, trưa nay ăn gì vậy?”
“Hôm nay có cà ri đó, Tsu-kun!”
Sawada Nana đặt lá thư vào chiếc hộp bên cạnh, mỉm cười đứng dậy: “Con ngồi xuống chờ một chút nhé, mẹ đi múc cà ri.”
“Mẹ, để con giúp cho.”
Nhìn con trai không đợi câu trả lời mà đã bước tới bên cạnh hỗ trợ, Nana khẽ cong khóe môi: “Ừm, vậy làm phiền con rồi.”
Sau bữa trưa, Tsuna lại giúp mẹ dọn dẹp bát đĩa, rửa sạch nồi niêu, rồi mới bị bà thúc giục quay về phòng học bài.
Nhưng mà… nói là học, thật ra cũng chẳng có gì để học cả. Những kiến thức đó cậu đều đã ghi nhớ trong đầu, chỉ là giả vờ không biết mà thôi.
Vậy nên, ngay khi cánh cửa phòng đóng lại, Tsuna lập tức nằm xuống giường, đầu tựa lên gối, rút chiếc terminal từ trong túi ra và mở lên.
“Tên đăng nhập… mật khẩu… đăng nhập…”
Ngón tay cậu lướt nhanh trên màn hình, đăng nhập vào tài khoản chat của mình, rồi ngay lập tức bấm vào phòng chat được ghim trên đầu danh sách ‘die Herbstzeitlose.’
Tên này có nguồn gốc từ tiếng Đức, có thể dịch là 'Mùa thu vĩnh cửu.' Một thành viên trong phòng đã đặt nó.
Ban đầu, họ định chọn một cái tên khác, nhưng bị tất cả phản đối, cuối cùng đành chọn cái tên này. Nhờ vậy, một phòng chat vốn rất bình thường đột nhiên trở nên cao cấp hơn hẳn.
Nhưng mà… nếu nói là bình thường, thì thực ra cũng không bình thường lắm.
Tsuna liếc nhìn danh sách thành viên, rồi bắt đầu lật xem lịch sử trò chuyện sáng nay. Hiện tại ngoài cậu ra thì tất cả đều đang offline.
Phòng chat này không có nhiều người, thậm chí chưa đến hai con số.
Ngoài cậu và Wiseman do cậu kéo vào, các thành viên còn lại chỉ có bốn người:
【King】 — Đại thiếu gia với gia thế hiển hách.
【Rose】 — Một cô gái đang du học ở nước ngoài.
【Musician】 — Một thiếu niên tầm tuổi cậu.
【Creator】 — Một người ngoại quốc.
Tất cả thông tin này đều được Tsuna tổng hợp từ những gì họ vô tình tiết lộ trong các cuộc trò chuyện.
Dù có sự khác biệt về thân thế, độ tuổi và giới tính, nhưng không hiểu sao mọi người lại rất hợp cạ. Từ một phòng chat ngẫu nhiên, dần dà nó đã trở thành nơi tụ tập cố định.
Trong thế giới mạng ảo này, ai cũng có thể vứt bỏ chiếc mặt nạ của mình, hơn nữa, nếu muốn rời đi, không ai có thể truy tìm được họ. Có lẽ, đó chính là lý do Tsuna sẵn sàng giao tiếp với người khác trên đây.
Dù vậy, cậu chưa bao giờ tiết lộ danh tính, gia cảnh hay tuổi tác của mình. Kết quả là, các thành viên trong nhóm đều tràn đầy tò mò về cậu.
【Creator】 thậm chí từng thử hack vào mạng của cậu để truy tìm thân phận, nhưng vì Tsuna sử dụng kênh truyền thông mã hóa của Hoàng Quyền Thị Tộc, nên cuối cùng đối phương chỉ có thể bỏ cuộc.
Lịch sử chat kết thúc ở tin nhắn của 【Rose】, nói rằng cô ấy sắp trở về Nhật Bản nhưng do bận học nên phải thoát. Các thành viên khác trò chuyện thêm vài câu, rồi cũng lần lượt rời đi vì công việc thực tế.
Hiện tại chỉ còn mỗi Tsuna online. Nên chẳng có gì thú vị, sau khi xem xong, cậu cũng thoát khỏi ứng dụng.
Buổi chiều, Tsuna dành hơn hai tiếng để củng cố sức mạnh Vương Quyền, sau khi xác nhận không có vấn đề gì, cậu lại chợp mắt một lát.
Tối đến, ăn xong bữa tối, cậu trở về phòng làm nốt bài tập phải nộp ngày mai.
Cuối tuần cứ thế trôi qua, dường như không có gì khác biệt. Ít nhất, trong suy nghĩ của Tsuna là vậy.
Cảm giác đó kéo dài cho đến khi cậu thức dậy, đánh răng rửa mặt, thay đồng phục trường học, bước vào phòng ăn…Và nhìn thấy một đứa bé đội mũ phớt đen, mặc vest đen, thắt cà vạt, trên đầu còn có một con tắc kè hoa xanh lá.
Bản năng mách bảo cậu rằng, đối phương tuyệt đối không đơn giản như vẻ ngoài.
“Ciaos~!”
Vừa quét mắt nhìn lướt qua đứa bé đang chào mình, Sawada Tsunayoshi liền quay sang hỏi mẹ mình Sawada Nana, người vẫn đang vui vẻ ngân nga trong lúc chuẩn bị bữa sáng: “Mẹ ơi, đứa bé này là ai vậy?”
Không quay đầu lại, tay vẫn thoăn thoắt dùng dao thái rau, Sawada Nana đáp một cách tự nhiên: “Gia sư mới của con đó!”
Chỉ một câu nói đơn giản, vậy mà khóe miệng Tsuna không khỏi co giật.
“Gia sư?”
“...Là đứa bé này á!?”
Lúc này, đứa trẻ mặc vest đen nhỏ nhắn chậm rãi mở miệng.
“Tôi là Reborn.”
Giọng nói trầm ổn nhưng không chút dao động, mang theo một uy áp khó đoán.
“Từ hôm nay, tôi sẽ phụ trách việc dạy dỗ cậu, Dame-Tsuna.”
“...Khoan đã, làm sao nhóc biết biệt danh của anh!?”
“Với lại, tại sao một đứa bé lại có thể nói chuyện!?”
“Thu thập thông tin là kỹ năng cơ bản nhất, Tsuna.”
Bỏ qua câu hỏi sau của cậu, ánh mắt Reborn sắc bén quét qua người Tsuna, nhưng lại dừng lại trên gương mặt cậu lâu hơn một chút.
Nếu không có trực giác nhạy bén, Tsuna chắc chắn đã không phát hiện được ánh nhìn đầy dò xét ấy.
Thế nhưng, dù sao đi nữa cậu cũng không cảm nhận được ác ý từ đứa bé này, nên vẫn giữ nguyên vẻ mặt bình thản. Cậu cúi xuống, tỏ vẻ thân thiện với Reborn đang đứng trên bàn.
“Cậu nhóc, nhóc lạc đường rồi à?”
“Nhà nhóc ở đâu?”
Reborn vẫn giữ khuôn mặt điềm tĩnh như không có chuyện gì, nhưng ngay khi cậu bé định ra tay, Sawada Nana lại bất ngờ đặt một bát cà chua cắt lát lên bàn.
“Tsu-kun, Reborn-kun, bữa sáng xong rồi đấy!”
“Vâng ạ!”
Tsuna vui vẻ đáp lại, ngồi xuống chỗ của mình, đồng thời lặng lẽ thu lại tia sáng xanh nhạt vừa le lói trong lòng bàn tay.
Sawada Nana lại đặt một tách cà phê trước mặt Reborn: “Đây là cà phê pha từ loại hạt mà Reborn-kun mang đến.”
“Cảm ơn mẹ.”
…Dù sao đi nữa, cứ quan sát trước đã.
Bữa sáng diễn ra bình yên, ngoại trừ việc có thêm một đứa bé kỳ lạ, còn lại thì chẳng khác ngày thường là bao.
Sau khi ăn xong, như mọi ngày, Tsuna chào mẹ rồi ra ngoài đi học.
Theo trực giác của mình, cậu biết đứa bé tên Reborn kia sẽ không làm gì mẹ. Nhưng để phòng hờ, Tsuna vẫn khắc một dấu ấn lên con tắc kè hoa tên Leon trên mũ Reborn.
Không phải cậu không muốn đánh dấu lên chính Reborn, mà bởi vì người này cho cậu một cảm giác quá khó lường. Khi chưa nắm rõ về đối phương, Tsuna sẽ không manh động.
Điều duy nhất cậu không ngờ tới chính là Reborn vậy mà lại theo cậu ra khỏi nhà.
Hơn nữa, còn thong thả đi bên cạnh như thể chuyện này là hiển nhiên.
“Ciaos~!”
Tsuna giật mình, nghiêng đầu nhìn lên bức tường ven đường.
Đứa bé mặc vest đen đứng trên đó, bình thản như thể đã đợi sẵn từ lâu.
“Reborn? Sao nhóc lại ở đây?”
“Là gia sư, tôi có trách nhiệm tìm hiểu cuộc sống của học sinh mình phụ trách.”
“Nói đến gia sư… Không phải chứ, chẳng ai lại đi thuê một đứa bé làm gia sư đâu!?”
“Nghề chính của tôi là sát thủ.”
“...Sát thủ? Nhóc xem phim hành động nhiều quá rồi à?”