Lưu Đại Ngân không vội đáp lời, mà cầm một chiếc áo khoác vải nỉ lên xem xét cẩn thận trước đã.
Chiếc bà ấy cầm là một chiếc áo khoác màu xanh làm, kiểu áo khoác dáng dài, Lưu Đại Ngân ướm thử trên người một lát, độ dài gần tới đầu gối.
Trương Thủy Sinh nói: “Đây là kiểu dáng mới nhất phía nam, nhập từ bên Cảng Đảo về, vất vả lắm tôi mới cướp được mấy chiếc này.
Lưu Đại Ngân buông áo khoác xuống, lại cầm quần dài lên, vuốt ve một lát, rồi hỏi: “Vải này là vải gì thế? Sao lại cứng như vậy? Còn ống quần này nữa sao lại rộng thế? Cứ như cái bao tải.”
“Đây là quần jean,” Trương Thủy Sinh cầm lấy một chiếc quần jean lên, ướm trên người mình khoa tay múa chân nói: “Cái này đang mốt ở phía nam đó, minh tinh nổi tiếng ở Cảng Đảo đều mặc thứ này. Có một chiếc quần như vậy, mặc đi ra ngoài, đảm bảo người qua đường đều ngoái lại nhìn.”
Buông quần xuống, anh ta lại nói tiếp: “Chị gái, bán mấy thứ này đều không cần thét to, chỉ cần treo một cái lên cao, là khối người tới tranh cướp. Nếu không phải tôi với chị là người quen, tôi sẽ không lấy ra đâu, tôi tự bày quán bán cũng nhanh chóng bán hết.”
Áo khoác vải nỉ này thật sự không tệ, Lưu Đại Ngân từng thấy nó ở Cung Tiêu Xã của tỉnh, bán hơn một trăm sáu mươi đồng đó, còn phải có phiếu đặc biệt.
Lưu Đại Ngân đã tận tay sờ thử, chất lượng cũng không khác nhau nhiều lắm, nhìn qua kiểu dáng cũng rất giống.
Lưu Đại Ngân buông áo khoác vải nỉ xuống, ngồi lại ghế, uống một chén trà.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT