Thời gian trôi qua rất nhanh, con trai của Khai Lâm cũng sắp lên tiểu học rồi.
Năm nay sức khoẻ của Lý Tam Thuận yếu đi rất nhiều, đã mời vô số bác sĩ tới khám bệnh rồi, nhưng không có cách nào cả, ngoài giảm bớt thống khổ cho ông ấy ra, khoa học kỹ thuật hiện tại chưa có cách nào ngăn được tuổi già.
Từ đầu năm, Lý Tam Thuận đã bắt đầu từ chối dùng thuốc.
“Đại Ngân, tôi biết sức khoẻ của mình thế nào, tôi đây không phải bị bệnh, mà là già rồi. Con người mà, ai rồi cũng như vậy thôi. Đại Ngân, bà biết mà, tôi ghét nhất là uống thuốc, sớm muộn gì cũng phải chết, bà để tôi đi thanh thản đi.”
Hiện tại Lưu Đại Ngân cũng là một bà cụ gần đất xa trời rồi, bà ấy nắm c.h.ặ.t t.a.y Lý Tam Thuận, cố gắng không cho nước mắt tuôn rơi: “Được, Tam Thuận. Từ hôm nay trở đi, chúng ta không uống thuốc nữa.”
Đúng như Tam Thuận nói, con người ai cũng phải đi đến bước này, uống thuốc chỉ khiến bản thân chịu khổ thêm, thà ra đi thanh thản, bình yên còn tốt hơn.
Nếu Tam Thuận đã không muốn uống thuốc, thuốc cũng không còn tác dụng với cơ thể ông ấy, vậy thì không uống thuốc nữa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT