“Sẽ không nằm mơ nữa?” Đầu tiên Lý Tam Thuận hơi kinh ngạc, sau đó là vui mừng: “Bà nói thật chứ, Đại Ngân? Không mơ nữa thì tốt, bà đã lớn tuổi như vậy rồi, thật sự không chịu nổi lăn lộn.”
Trên mặt Lý Tam Thuận tràn ngập niềm vui, mí mắt vốn đã bị rũ xuống che đi một nửa đôi mắt lại càng nhỏ hơn: “Đại Ngân, tuổi của chúng ta đều không còn nhỏ nữa, nếu sau này bà không nằm mơ tiếp thì chúng ta có thể sống bình yên nốt những ngày tháng còn lại rồi.”
Sau này sẽ không nằm mơ nữa là ý nghĩ đột nhiên xuất hiện trong đầu bà ấy sau khi cứu Triệu Văn Bác.
Ý nghĩ này xuất hiện rất đột ngột, không có dấu hiệu nào báo trước, giống như nhánh cỏ dại đầu tiên lén nảy mầm khi mùa xuân đến, tuy rằng không ai biết nó sinh ra từ lúc nào, nhưng nó vẫn truyền đạt lại chính xác tin tức mùa xuân sắp tới rồi.
Trường hợp của Lưu Đại Ngân cũng như vậy, bà ấy không biết ý nghĩ này sinh ra thế nào, nhưng trong lòng bà ấy vô cùng chắc chắn sau này bà ấy sẽ không bao giờ nằm mơ nữa.
Vân Chi
Từ lần đầu tiên bắt đầu nằm mơ, Lưu Đại Ngân đã nằm mơ ba mươi mấy gần bốn mươi năm, đột nhiên bây giờ không nằm mơ nữa, Lưu Đại Ngân còn hơi không quen.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play