Người lớn tuổi rồi dễ bị ốm, Lý Tam Thuận bị cảm vài ngày, con cái đều ở bên động viên ông ấy, nhưng ông ấy chê nhiều người quá ầm ĩ, bởi vậy mấy người con đã thương lượng với nhau rồi quyết định mỗi người chăm sóc ông ấy một ngày, hôm nay đến lượt Lý Lưu Trụ chăm sóc Lý Tam Thuận.
Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận vừa nói chuyện với nhau được vài câu, đã trông thấy Lý Lưu Trụ bưng bát canh vào phòng: “Cha, hôm nay không phải món lê hấp đường phèn, là canh củ cải đường phèn. Bác sĩ nói canh này tốt hơn lê hấp đường phèn. Canh vừa nấu xong vẫn còn nóng, cha đợi lát nữa hãy uống.”
Lý Tam Thuận cằn nhằn: “Củ cải nấu với đường phèn sợ còn không ngon bằng lê hấp đường phèn.”
“Ông uống thuốc còn quan tâm tới hương vị cơ, không phải cứ hương vị càng ngon là thuốc ấy càng tốt.” Lưu Đại Ngân ngồi xuống, nói.
Bà ấy vừa mở miệng, Lý Tam Thuận không dám cằn nhằn nữa.
“Lưu Trụ, có mẹ ở nhà là được rồi, con bận gì thì cứ về nhà trước đi.”
“Mẹ, con không bận gì, cửa hàng gà nướng với quán lẩu đều có nhân viên trông coi rồi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play