Lý Lưu Trụ lau tay vào quần áo mình, tránh để tay mình làm bẩn quần áo trên người cô bé.
Thật ra quần áo trên người Tiêu Văn Nhân đã bị bẩn từ lâu rồi, chỉ vì trông thấy cô bé rất đáng yêu, mình thì vừa đổ rác xong, lỡ như trên tay còn dính rác rưởi không sạch sẽ, chạm vào người cô bé thì không hay.
Lý Lưu Trụ bước đến, ngồi xổm người xuống, tay dùng thêm chút sức nhẹ nhàng cõng Tiêu Văn Nhân lên lưng.
Tiêu Văn Nhân dựa vào lưng Lý Lưu Trụ, hỏi: “Chú ơi, chú tên là gì thế? Cháu nên gọi chú là chú gì?”
Lý Lưu Trụ cười nói: “Chú họ Lý, cháu gọi chú là chú Lý đi.”
Tiêu Văn Nhân lập tức ngọt ngào gọi một tiếng: “Chú Lý.”
“Ơi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT