Lý Tam Thuận trầm mặc một lúc rất lâu. Sau đó cất giọng rất trầm, như có một cục đá đang đè nặng trong cổ họng vậy: “Đại Ngân này, bà nói ngày hai tên du côn kia đến nhà chúng ta là vào mùng một tết nhỉ? Là đêm mùng một đúng không? Vậy đến lúc đó hai chúng ta đều thức, chờ hai người kia tới. Còn bọn nhỏ thì bảo Lưu Trụ d qua nhà người khác. Tóm lại… Tóm lại, hai bộ xương già chúng ta còn phải sợ bọn họ sao?”
Hai vợ chồng sắp xếp lại kế hoạch một lần nữa, sau đó nằm xuống giường. Lưu Đại Ngân nói: “Tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng mà tết nhất thế này, phải tìm lý do gì để Lưu Trụ dẫn bọn nhỏ sang nhà người khác ở bây giờ? Tết nhất cũng có ai sẵn lòng để người khác đến nhà mình ở?”
Lưu Đại Ngân nói xong, Lý Tam Thuận lập tức tiếp lời: “Chuyện này thì đơn giản thôi, cứ nói tuổi của Khai Lâm xung khắc với tổ tông, phải qua nhà khác ở một đêm. Trong thôn chúng ta cũng từng có chuyện này rồi. Còn ở nhà ai… Hay là đến nhà chú Thường Hữu đi, nhà bọn họ ít người, hôm ba mươi cứ bảo Lưu Trụ dẫn hai đứa nhỏ qua bên đấy ở một đêm.”
Trước kia trong thôn cũng từng có chuyện như vậy, tự dưng đến ngày tết, trẻ con trong nhà khóc lóc không ngừng, đi khám bác sĩ cũng không ra bệnh, cho dù đã dùng rất nhiều cách, đứa trẻ kia vẫn khóc không ngừng, còn không ăn không uống cả ngày.
Sau đó có người nói, là gần đến tết, tổ tiên trong nhà đã quay về, thấy đứa trẻ đáng yêu nên suốt ngày vây quanh đứa trẻ, khiến đứa trẻ bị dọa, sau đó gửi đứa trẻ sang nhà khác qua tết mới đón về thì đứa trẻ lại bình thường như chưa từng có chuyện gì. Nói ra cũng kỳ lạ, sau khi sang nhà người khác đứa trẻ kia thật sự không khóc nữa, cũng chịu ăn cơm.
Lý Tam Thuận dùng lý do này để đưa bọn nhỏ sang nhà người khác, đúng là không tồi.
“Như vậy cũng được, ngày mai tôi sẽ tranh thủ qua nói chuyện với chú Thường Hữu.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT