Giang An Ni và Mẹ Giang lại gào khóc ở bên ngoài thêm lát nữa, thấy cửa nhà họ Trương vẫn đóng chặt, không ai trong nhà họ Trương ra ngoài, biết dù có khóc tiếp cũng không khóc ra được kết quả gì, bọn họ đành phải đứng dậy phủi đi bụi đất trên người, rồi đỡ nhau về nhà.
Hai đứa nhỏ bị đưa tới chỗ mẹ Hàn từ sáng sớm, Hàn Đông Thanh vẫn chưa tan làm, trong nhà không có một ai.
Giang An Ni và mẹ Giang sửa sang lại qua loa, Giang An Ni đi nấu chút đồ ăn bưng tới trước mặt mẹ Giang: “Mẹ, từ sáng đến giờ mẹ chưa ăn một miếng nào, mẹ ăn một chút đi.”
Mẹ Giang uể oải: “Mẹ làm gì có tâm trạng mà ăn nữa! An Ni, không biết em trai con ở trong đó có được ăn no không nhỉ?”
Giang An Ni buông bát xuống: “Mẹ, nếu mẹ cứ nhịn đói thế này, cơ thể sao chịu được. Con đã nhờ người hỏi thăm rồi, Văn Chung ở trong đó không vấn đề gì. Chẳng phải chú Hai của Đông Thanh làm việc ở đồn công an sao, con đã nhờ ông ấy để ý đến Văn Chung rồi, Văn Chung sẽ không phải chịu khổ gì đâu.”
Mẹ Giang khóc ròng ròng: “Văn Chung của mẹ, từ trước đến nay nó đã bao giờ phải chịu khổ như vậy đâu…”
Nghe tiếng khóc của mẹ Giang, Giang An Ni phiền lòng không thôi. Vì chuyện của em trai, cô ta bị người ở đồn công an xem thường không ít, bây giờ cũng c vài phần oán hận em trai.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play