Lúc nói chuyện phiếm với hàng xóm láng giềng, Lưu Đại Ngân cố ý nhắc tới chuyện này, nói dạo gần đây mình luôn nằm mơ thấy cha mẹ đã qua đời rất nhiều năm rồi, còn mơ thấy cả ông bà nội, ông bà ngoại, cũng không biết là sao nữa?
Bà Vương nói ngay: “Ai da, Đại Ngân, đấy là ông bà cha mẹ báo mộng cho cô, đòi tiền đòi quần áo đấy. Không phải sắp Thanh Minh rồi sao, bọn họ sợ cô quên viếng mồ mả, đốt vàng mã cho bọn họ, nên mới về báo mộng cho cô.”
Bà Lưu cũng nói: “Chị Vương nói phải lắm, là ông bà cha mẹ báo mộng cho cô đòi tiền đấy.”
Lưu Đại Ngân hơi khó xử: “Nhưng mà tết Thanh Minh này tôi không về quê được, Lưu Trụ phải đưa thằng nhỏ tới bệnh viện, Tam Thuận thì vừa về quê hai hôm trước vì người dưới quê gửi thư lên nói trong thôn bắt đầu phân chia ruộng đất, nếu bây giờ tôi cũng về, thì chẳng có ai trông cửa hàng.”
Nói xong bà ấy thở dài: “Hay là tôi tạm đóng cửa hàng về quê một chuyến nhỉ? Nhưng mà có mấy người vừa mới đặt gà nướng nhà chúng tôi xong, bây giờ tôi đóng cửa về quê, chẳng phải là thất hứa sao. Ông bà cha mẹ đằng nội nhà tôi còn dễ nói, có thể nhờ Tam Thuận đi đốt thêm chút tiền giấy. Còn ông bà ngoại tôi, căn bản Tam Thuận không biết mồ mả bọn họ ở nơi nào.”
Bà Vương nói: “Việc này cũng đơn giản thôi, đợi đến ngày tết Thanh Minh, cô ra ngã tư đường đốt chút vàng mã, tiền đồng, quần áo gì đó, chẳng phải được rồi sao?”
Lưu Đại Ngân vỗ đùi, nói: “Bà Vương, may có bà nói nếu không tôi cũng quên mất còn có cách này. Đầu óc tôi đúng là, cứ khi nào cần dùng đến là lại không nghĩ được gì.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play