Lưu Đại Ngân đi theo Hàn Đông Thanh vào kho hàng. Kho hàng của xưởng dệt số ba lớn hơn kho hàng ở xưởng dệt Hồng Thuận nhiều.
Nhưng mà điểm giống nhau là, trong kho cũng chất đầy hàng hóa, xem ra việc làm ăn của mấy xưởng dệt này đều không tốt lắm.
Lúc này mới mấy năm chứ, trước kia đều là người mua cầm phiếu vải đến xưởng dệt xin bọn họ bán vải cho mình, nhưng bây giờ đã đổi thành xưởng dệt cầu mong có người đến mua vải. Lưu Đại Ngân cảm nhận được rõ ràng, thời đại đã thay đổi thật rồi.
Hàn Đông Thanh dẫn Lưu Đại Ngân tới góc trong cùng của kho hàng, chỉ vào một đống vải dệt chất cao cao, nói: “Chị gái, loại vải chị cần ở chỗ này, chị xem qua đi. Vải dệt này là vải len pha (Vải Cashmere), vốn dĩ định chi viện biên cương, nhưng biên cương không cần nhiều như vậy nên mới dư lại chỗ này.”
Lúc ở xưởng dệt Hồng Thuận, Lưu Đại Ngân chưa xem kỹ, lần này Lưu Đại Ngân cầm tấm vải lên quan sát cẩn thận. Hàn Đông Thanh nói vải này là vải len pha, sờ vào có vẻ tỷ lệ sợi poly chiếm hơn một nửa, len chỉ chiếm một phần rất nhỏ.
Vải dệt này đều là màu đen, màu sắc khó coi, may quần áo cũng quá cứng, như vậy mới còn thừa đến tận bây giờ.
Lưu Đại Ngân nhìn thoáng qua, hỏi: “Chỗ vải dệt này tổng cộng bao nhiêu?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT