Miêu Viễn hoàn toàn phớt lờ Miêu Hòa, tỏ rõ ý muốn tránh xa không chút che giấu.
Thím hai Dương cười nhạt: “Nó cũng khỏe rồi. Hôm nay ta và Hòa ca nhi ra ngoài mua ít đồ bổ về. Không ngờ, thím đây chọn mãi mới tìm được cái quán giá cả phải chăng để nghỉ chân uống trà, mà cũng có người đến nói năng kỳ quặc! Còn bảo người ta tránh xa ra để không bị nhìn thấy, ôi trời, cái mặt phải dày đến mức nào đây.”
Người bạn học ban nãy tên là Phương Kiệt, vừa nghe đã biết đây là trưởng bối nhà họ Dương. Lúc nãy, hắn ta nói trước mặt thím hai Dương như vậy, dù có hiểu lầm hay không, thì bị mắng thẳng mặt thế này là đáng lắm. Gương mặt hắn ta chợt đỏ bừng vì xấu hổ.
Miêu Viễn cười gượng, giả vờ như không nghe thấy: “Hôm nay tình cơ gặp mặt, hay hai vị để tại hạ mời trà này được chứ.”
“Không cần đâu! Trà ngươi mời, uống xong e rằng lại sinh thêm chuyện! Hai nhà chúng ta cứ rõ ràng, rành mạch thì hơn! Hòa ca nhi, đến chỗ chủ quán tính tiền đi, chúng ta cũng sắp phải đi rồi!” Thím hai Dương ra lệnh với giọng không mấy thiện cảm.
Miêu Hòa đáp một tiếng, gương mặt không lộ ra chút cảm xúc gì mà rời khỏi “chiến trường”.
Cậu thật sự muốn trút bỏ tai tiếng của nguyên thân, thậm chí có lúc muốn đập bàn cười lạnh: “Nói nhảm gì vậy! Mặt đã dày thế này rồi mà còn cố dát vàng lên, muốn biến thành tường thành sao?” Nhưng xét lại, cậu “cải tà quy chính” mới chỉ được khoảng một tháng. Nếu gạt bỏ hoàn toàn hình tượng của nguyên thân như vậy, chắc chắn sẽ khiến người khác nghi ngờ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT