“Đại Lang xuống núi rồi à, ha, thu hoạch được nhỉ, lần này bán gì thế?
“Có thịt hoẵng không? Có bao nhiêu, ta lấy bấy nhiêu! Thịt lần trước thật sự rất ngon!”
“Ngươi có gà núi không? Gà núi hầm nấm, thật sự ăn rất ngon.”
Phía tây thôn Miêu gia có một dãy núi cao sừng sững, được gọi là núi Tây Lung. Thôn tọa lạc ở dưới chân phía đông nam ngọn núi.
Dương Đại Lang đi săn xong thì về nhà, trên đường về phải đi ngang qua từ đường nhà họ Miêu, cũng là trung tâm của thôn Miêu gia. Bình thường không bận việc làm nông, người dân vẫn hay tụ tập ở đây, mang theo ghế thấp ra ngồi nói chuyện với nhau. Hôm nay vừa hay trong thôn có hội nghị để phân công nhân lực cho việc gieo cấy vụ xuân, mọi việc khác đều phải gác lại. Sau hội nghị, một đám già trẻ vẫn còn tụ tập ở đây, vẫn đông đúc náo nhiệt hơn thường ngày.
Theo thói quen của Dương Đại Lang, nếu con mồi trong tay không quá đáng tiền, hắn sẽ không mang lên trấn trên bán, cứ thế mà đến bãi đất trống ở trước từ đường, bán rẻ cho hương thân trong thôn. Người dân trong thôn có cơ hội ăn thêm chút thịt ngoài dịp Tết, còn rẻ nữa, đương nhiên bọn họ rất vui vẻ tiếp nhận. Đây cũng là cách mà nhà họ Dương từ ngoài vào có thể nhanh chóng đứng vững trong thôn.
Vì vậy, dù Dương Đại Lang có dáng người cao lớn, quanh năm săn thú nên cơ bắp săn chắc như tạc tượng, làn da màu rám nắng như ánh lúa mạch chín, trên gương mặt sắc lạnh là ba vết sẹo do đi săn đầy vẻ dữ tợn, khí thế cả người hắn chẳng khác nào thủ lĩnh sơn trại trong miệng mấy tay bán dầu. Nhưng để có thể mua được thịt, vẫn có khá nhiều người sẵn sàng chào hỏi mấy câu với Dương Đại Lang.
“Không có hàng gì để bán.” Dương Đại Lang dừng lại đáp một câu rồi lại định đi.
Một giọng nói bén nhọn ngăn nản: “Này! Sao lại không có hàng chứ? Cái giỏ trên lưng ngươi nặng thế kia mà, chẳng phải thắt lưng còn treo hai con thỏ sao? Này, thím lấy hai con nhé, năm xâu tiền là đủ nhỉ? Để lát nữa thím mang sang đưa cho ngươi.”
Đồng xu là giá trị tiền nhỏ nhất. Mười đồng tính là một xâu, mười xâu là một giác bạc, mười giác bạc tương đương với một lượng bạc. Mà thỏ thì không có giá năm xâu tiền.
“Thím cả Hoa, đây cũng không phải nhà ngươi, là ở trước từ đường, muốn chiếm hời cũng phải giữ mặt mũi đi chứ! Hai con thỏ mà năm xâu tiền á? Trời ạ! Nếu mà có giá đó, ngày nào ta cũng mua của ngươi nhé?” Miêu Bình vừa nghe đã lớn tiếng nói. Mấy hán tử bên cạnh hắn ta cũng cười ầm lên hùa theo.
Mà nhắc đến Dương Đại Lang, hắn không chỉ săn bắn giỏi mà còn sẵn lòng dẫn người vào núi, dạy cách săn bắn. Những lần lợn rừng từ trên núi xuốngphá hoại hoa màu, hắn cũng là người ra tay nhiều nhất. Dù ít nói nhưng với những hán tử trong thôn, hắn luôn giữ được giao tình tốt đẹp.
Người được gọi là thím cả Hoa chính là vợ của Miêu Hựu trong thôn Miêu gia, Trương Thúy Hoa, được gả qua đây đương nhiên phải mang họ Miêu. Trong thôn Miêu gia có một đống thím họ Miêu, bình thường gọi người ta phải dùng tên để phân biệt. Mà Miêu Hựu này là họ hàng năm đời với trưởng thôn thôn Miêu gia, với quan hệ họ hàng xa như thế, vẫn cho địa vị của thím cả Hoa khác với những người khác trong thôn.
Thím cả Hoa nghe vậy thì chống hông, cũng không sợ ai: “Mua bán là chuyện ngươi tình ta nguyện mà! Chỉ cần Đại Lang chịu bán thì ai cản được! Hơn nữa, ai chẳng biết chúng ta tốt với Đại Lang thế nào? Không phải phu lang nhà Đại Lang cũng là nhờ chúng ta làm mai mà thành sao? Nếu không, Đại Lang đã hai mươi bah ai mươi bốn tuổi rồi, làm sao cưới được một ca nhi xinh xắn như vậy chứ?
Đệ Đệ Miêu Bình, Miêu Cao, cũng đứng bên cạnh, hắn ta vừa nghe đã cười lên, không nghĩ gì đã nói: “Nói đến Miêu Hòa kia đó hả? Không phải trước đây cậu ta –” Miêu Cao chưa nói xong đã bị ca ca đập một cái, hắn ta vội vàng sửa lời: “Ta, ta không có ý gì đâu! Ý ta là Miêu Hòa kia thật sự ngốc nghếch, còn không có mắt –”
Miêu Bình lại đánh đê đệ của mình thêm một cái, cuối cùng người kia cũng im miệng, không ngoài dự đoán, xung quanh vang lên tiếng cười chế giễu. Ai cũng biết phu lang của Dương Đại Lang, Miêu Hòa, lúc trước từng bị bắt lại khi đang cố gắng bỏ trốn, chuyện này với hán tử thật sự là một sự sỉ nhục.
Thế nhưng Dương Đại Lang chỉ lạnh nhạt nhìn quét qua những kẻ đang cười kia, tiếng cười cũng lập tức dừng lại. Là một thợ săn, khí thế và mùi máu tanh nồng đậm trên người hắn áp đảo những kẻ làm nông rất nhiều. Hình dáng cao lớn và ánh mắt lạnh lùng khiến hắn trông như một kẻ không ai có thể động vào. Thím cả Hoa còn định tận dụng cơ hội, bây giờ cũng không dám nói linh tinh nữa.
Đến khi xung quanh yên tĩnh, Dương Đại Lang chắc chắn không ai nói gì nữa mới bắt đầu sải bước rời đi.
“Chuyện phu lang trong nhà ngoại tình mà còn sợ người ngoài nói à? Hung dữ thế kia, bộ chúng ta nói sai à!” Chờ người kia đi xa, một hán tử chậc lưỡi, buông lời chế giễu: “Tự dưng làm người ta giật mình.”
Một vài người vừa nãy bị hù dọa dường như cảm thấy thật mất mặt, muốn nói thêm mấy câu.
Một người khác cũng tiếp lời đầy mỉa mai: “Đúng đó, ta nói thật, hôn sự này thật sự quá hợp, môn đăng hộ đối. Một người bị từ hôn với một người bị ruồng bỏ ở bên nhau, còn trốn gì nữa, chẳng ai có tư cách xem thường người kia, cứ thế mà sống với nhau qua ngày thôi.”
Một thím ở bên cạnh nghe vậy lập tức phản bác: “Miêu nhị ngươi nói lung tung gì đó, cái gì mà ruồng bỏ, Viễn tử nhà bọn ta và Miêu Hòa luôn trong sạch! Là do Miêu Hòa hiểu lầm, đừng đổ oan cho Viễn Tử nhà bọn ta!”
“Ồ, thím Anh nói vậy mà cũng không biết xấu hổ. Chuyện Miêu Viễn và Miêu Hòa đã lan đi khắp cả thôn rồi, mọi người bị mù nên mới nhìn nhầm à? Chê nghèo mê giàu thì ai chẳng thế, có thể hiểu được. Nhưng cần gì phải giẫm đạp lên kẻ đáng thương kia chứ!” Miêu nhị là một kẻ thích khoe tài, nhưng lại hay bắt nạt kẻ yếu, vừa nãy còn yên tĩnh đến bây giờ mới dám nói.
Dường như thím Anh bị nói đến đỏ mặt nhưng vẫn mạnh miệng như trước: “Viễn, Viễn tử nhà bọn ta gặp ai cũng lịch sự lễ độ, do các ngươi không nhìn thấy thôi! Còn việc đi ven thôn thì sao, nhà ở gần nhau, vô tình gặp được thì đã sao! Ban đầu cũng không hứa hẹn gì, có gì đáng nói đâu! Nếu các ngươi còn làm tổn hại đến danh tiếng của Viễn tử, đừng trách bọn ta đi tìm trưởng thôn để đòi lại công bằng!”
Trưởng thôn, người vẫn luôn có uy thế của mình, lại có quan hệ thân thiết với nhà họ Miêu, vậy nên khiến những người xung quanh muốn nói gì đó cuối cùng chỉ đành ngậm miệng.
Thế nhưng chuyện của Miêu Hòa và Miêu Viễn, tuy không thể nói thẳng ra, nhưng trong lòng người trong thôn đều hiểu cả.
Chuyện là thế này.
Miêu Viễn, người ban nãy vừa được nhắc đến, xuất thân trong gia đình duy nhất có truyền thống học hành lâu đời tại thôn Miêu gia. Nhiều thế hệ nhà họ Miêu dựa vào việc biết chữ để viết thư, dạy học trong thôn hoặc trên trấn, giữ được địa vị cao, thậm chí có có thể với trưởng thôn. Ở trong hội nghị trong thôn, nhất định phải chờ nhà bọn họ đến mới bắt đầu. Ông nội Miêu Viễn, Miêu Giác, từng đỗ đồng sinh hơn hai mươi năm trước, càng củng cố danh tiếng của gia đình.
Mà Miêu Giác có ba trai hai gái, cuối cùng người đi trên con đường học vấn như tổ tiên, là chú Miêu Văn chi thứ ba. Dù sao đi học là chuyện khá tốn tiền, giấy và bút mực đều là thứ quý giá, còn về tiền để đi thi, dù Miêu Giác có là đồng sinh được miễn thuế theo đầu người, cũng chỉ có thể chọn ra đứa bé thông minh nhất để đi học.
Miêu Viễn là con trai cả của chi thứ hai của Miêu Văn. Ban, hắn ta đầu cũng không được ông nội Miêu Giác xem trọng, lúc nhỏ cũng phải đi theo cha làm ruộng, nhưng nửa năm trước, đột nhiên Miêu Viễn thi đậu đồng sinh, khiến cả thôn đều kinh ngạc.
Theo lời chi thứ hai kể lại, Miêu Viễn thường xuyên tự học bằng cách lấy sách cũ của đường ca Miêu Trác để đọc. Miêu Trác, cháu trai được Miêu Giác kỳ vọng nhất, cũng là con trưởng của chi thứ ba, định đưa đi học. Lần này thấy Miêu Trác đi thi căng thẳng, Miêu Viễn xung phong nói sẽ đi theo vào trong giúp đỡ ủng hộ cho đường ca có thêm can đảm. Lúc đó, cũng nhờ mẹ của Miêu Viễn, người luôn mong muốn con mình thành tài, cố gắng tranh thủ, thậm chí còn dùng tiền riêng cho con mình làm phí đi đường. Cuối cùng, Miêu Giác cũng xiêu lòng đồng ý cho đi thi.
Nhưng không ngờ, Miêu Trác lại rớt mà Miêu Viễn lại đậu. Từ nay về sau, Miêu Viễn trở thành người được đương gia Miêu Giác xem trọng nhất, nhưng lúc này, Miêu Viễn đã là trúc mã trúc mã với Miêu Hòa ở nhà bên cạnh được mười mấy năm, cả hai đều khá thân thiết.
Lẽ ra nam nữ không được ở gần nhau, ca nhi cũng vậy, nhưng ở làng quê không quan tâm đến quy tắc như “Nam nữ bảy tuổi không được ngồi chung”. Trước khi chính thức định hôn sự, việc tình cờ gặp nhau ở bên đường và nói chuyện vài câu là chuyện bình thường. Các ca nhi cũng thường được xem là một nửa lao động, làm những công việc không khác gì hán tử nên việc phải cách xa hán tử lại càng không.
Hơn nữa Miêu Hòa có thể nói là ca nhi có xinh đẹp nhất nhì trong thôn. Làn da trắng sáng dường như chẳng bao giờ bị rám nắng, đôi mắt hạnh to tròn linh động. Khi cậu cười, đôi lông mi cong cong và hai lúm đồng tiền rõ rệt bên má, nhìn cậu còn ngọt ngào hơn các cô gái trong làng.
Cho dù Miêu Hòa là một ca nhi không được yêu thích lắm trong việc kết hôn, nhưng do có vẻ ngoài, được ở gần nhau đã thỏa mãn lòng hư vinh của Miêu Viễn rất nhiều. Vì vậy, Miêu Viễn không hề chán ghét việc thân thiết với Miêu Hòa. Có thể nói hai người là lớn lên cùng nhau.
Lúc trước hai nhà cũng từng cân nhắc đến chuyện kết thân. Phải nói thế này, phong tục ở đây không cấm việc kết hôn cùng họ. Gia đình Miêu Viễn, dù là nhà học hành, nhưng vì việc học tốn kém nên cũng không dư dả lắm. Trong khi đó, nhà Miêu Hòa có người làm việc ở trà lâu lên trấn, có mấy mối mua hoa màu với giá tốt, trong nhà cũng xem như ăn nó mặc đủ.
Nếu Miêu Viễn cưới Miêu Hòa, có được sự giúp đỡ của nhà Miêu Hòa, sau này con cháu đi học cũng không cần lo lắng chuyện tiền nông nữa. Còn bên nhà Miêu Hòa, có thể kết thân với người có ăn có học, cũng sẽ nở mày nở mặt. Hai nhà lại gần nhau, nếu hai đứa bé đã có ý, người lớn cũng không ngăn cản nhiều, thỉnh thoảng cũng hay nhắc đến. Tuy nhiên, trước đó ông nội Miêu Hòa đột nhiên qua đời, gia đình phải để tang, nên chuyện tìm bà mối và bàn hôn sự mới bị trì hoãn.
Đến khi Miêu Viễn thi đậu đồng sinh, cả nhà Miêu Viễn lại chê bai Miêu Hòa là ca nhi, thậm chí còn tìm cách để Miêu Viễn chuyển lên trấn học, tránh không để Miêu Hoa dây dưa làm phiền, sau đó còn tung tin đồn rằng Miêu Viễn có thể định hôn với con gái của chủ bạ. Cái kiểu trở mặt không nhận người quen này, dù gia đình Miêu Viễn có chối thế nào đi nữa, trong lòng dân làng vẫn cảm thấy khó mà có cảm tình tốt với bọn họ.
Nhưng cuối cùng Miêu Hòa lại thành thân còn sớm hơn cả Miêu Viễn. Việc này bắt nguồn từ việc sắp đặt của trưởng thôn.
Chuyện Miêu Viễn thi đậu đồng sinh, khiến thành tích quản lý thôn của ông ta được nâng cao, ông ta đương nhiên sẽ đứng về phía nhà Miêu Viễn. Thấy Miêu Viễn bị Miêu Hòa dây dưa, làm ảnh hưởng đến danh tiếng, trưởng thôn đã bí mật nhờ thím Hoa là họ hàng xa của ông ta gây áp lực và làm mai để Miêu Hòa nhanh chóng gả đi. Nhờ đó, Miêu Viễn có thể thoát khỏi Miêu Hòa, dễ lấy được con gái của chủ bạ hơn, như thế trưởng thôn là ông ta lại có công, sau này có cơ hội hưởng lợi và bảo vệ cho con cháu của mình.
Còn nhà của Miêu Hòa, trưởng thôn cũng không quên vừa đe dọa vừa thuyết phục, nói rằng Miêu Hòa quấn lấy hán tử như vậy thì danh tiếng đã bị hủy hoại, còn ai dám cưới nữa, có thể tìm được nhà phu gia để gả đi đã là may lắm rồi, cơ hội qua đi sẽ không còn nữa. Nhà Miêu Hòa hiểu rõ không thể trông đợi gì ở Miêu Viễn nữa nên cũng đồng ý, bọn họ nửa ép Miêu Hòa, người vẫn không tin Miêu Viễn đã thay lòng, cuối cùng cậu ta gả cho Dương Đại Lang. Chuyện này chính là nguồn cơn của những lời đồn mà dân làng hay nhắc đến.
Nói một hồi, lại nói đến Dương Đại Lang sau khi rời khỏi từ đường thì đến nhà thím hai Dương một chuyến.
Thím hai Dương là vợ của chú hai Đại Lang, cũng xem như là người có địa vị cao nhất trong nhà họ Dương.
Mười hai năm trước, một tai họa lớn xảy ra với thế hệ trước của nhà họ Dương khi cả cha của Dương Đại Lang, chú hai và chú ba của hắn đều gặp nạn trong một chuyến đi săn. Thảm khốc nhất, chú ba Dương mất tích và bị mãnh thú kéo đi không tìm được xác. Trong số đó, chỉ có Dương lão đại và Dương lão nhị may mắn trở về, nhưng họ cũng bị thương rất nặng. Cuối cùng, Dương lão đại qua đời vì vết thương, còn Dương lão nhị sống thêm vài năm trong u uất trước khi qua đời.
Cả nhà họ Dương cứ thế mà sa sút. Ban đầu còn có thể ở trong nhà lớn bằng gạch, nhưng sau này, cuộc sống quá khó khăn. Mẹ của Dương Đại Lang chịu cú sốc nặng nề, không chỉ bị sẩy thai mà sức khỏe cũng suy giảm nghiêm trọng. Năm nào cũng phải chi tiền thuốc men, thêm cả Dương lão nhị, như thế cũng đủ để tiêu sạch tiền tích lũy của nhà họ Dương.
Chính vì những hy sinh đó, Dương Đại Lang luôn trân trọng và biết ơn thím hai của mình. Hoạn nạn mới thấy chân tình, trong lúc nhà họ Dương cực khổ nhất, thím hai Dương đã kỹ năng thêu thùa mà mình học được ở nhà mẹ, một mình cố gắng nuôi dạy Dương Đại Lang, gánh vác cả nhà.
Vài ngày trước, mẹ của Dương Đại Lang qua đời sau một thời gian dài bệnh tật. Đường đệ của hắn, cũng chính là con cả của thím hai Dương vừa chào đón thêm một bé trai. Con trai thứ hai của cũng sắp đến dọn ra ngoài. Vậy nên, mặc dù thím hai Dương ra sức phản đối, Dương Đại Lang vẫn kiên quyết để lại nhà lớn của dòng họ cho chi thứ hai. Đây chính là cách hắn bảo vệ gốc rễ của gia đình trong khi mình không có người thân trực tiếp nào bên cạnh.
“Thím hai, cảm ơn thím mấy ngày qua.” Dương Đại Lang đến trước cửa nhà thím hai, gỡ hai con thỏ cột ở bên hông đưa sang.
Trên lưng thím hai đang địu theo đứa bé, vẻ mặt không vui: “Mang mấy cái này qua đây làm gì, cất đi cất đi! Ta chăm sóc ca nhi giúp ngươi, cũng là vì nhà họ Dương mà, chuyện phải làm. Con thỏ này mập quá, mau mang lên trấn bán lấy tiền đi, nợ gì cũng không thể nợ tiền thuốc, sẽ không may mắn đâu, còn có thể mang đến xui xẻo cho cả nhà nữa.
Dương Đại Lang lại cúi người, đặt con thỏ xuống đất. Hai con thỏ bị cột rất chặt, không thoát ra được: “Trong giỏ còn ạ. Nếu thím hai không nhận, sau này ta cũng không dám đến đổi thức ăn.”
Sau khi Dương Đại Lang chuyển nhà, đương nhiên phải tự lo việc ăn uống nhưng không được đầy đủ. Bình thường hắn sẽ mang con mồi đến đổi thức ăn của thím hai Dương. Lần này, thấy anh quá kiên quyết, thím hai Dương nói mấy câu mà vẫn không từ chối được, chỉ đành nhận lấy, bà ấy lại bắt đầu nói:
“Thím hai không nhiều chuyện đâu, nhưng nốt ruồi trên cổ tay ca nhi nhà ngươi vẫn còn đó đúng không? Có phải vẫn chưa làm gì không? Ngươi đã thành thân được một tháng rồi nhỉ, cho dù cưới ca nhi này về để mẹ ngươi yên tâm ra đi, nhưng cưới cũng đã cưới rồi, còn thay đổi được gì nữa chứ? Ngươi đừng mãi nghĩ đến việc người ta có chấp nhận hay không, trong thôn này, có mấy chuyện cưới xin mà được như ý đâu. Ngươi thử nghĩ mà xem, nếu ngươi thật lòng với ca nhi, người ta còn nghĩ đến chuyện bỏ chạy à? Cậu ta chỉ cần cảm nhận được sự chân thành của ngươi, mọi chuyện sẽ khác thôi.”
Đứng trước thím hai Dương vẫn luôn tận tình khuyên bảo, Dương Đại Lang chỉ vâng dạ,
Thím hai Dương ngừng lại một chút, chần chờ nói: “Hay ngươi còn…”
“Không có.” Dương Đại Lang lập tức ngắt lời.
“Haiz, thím hai biết ngươi là người tốt, ngươi đừng nghe người ta ăn nói linh tinh, sống thật tốt mới là chuyện quan trọng nhất, biết không?”
Thấy hắn vẫn chỉ vâng dạ mà không nói gì thêm, thím hai Dương cũng đành im lặng.
Bà ấy đã khuyên rất nhiều lần rồi, đứa cháu này giống hệt cha nó vậy, một khi đã quyết định thì chẳng ai lay chuyển được, người lớn trong nhà nói thế nào cũng chỉ vâng dạ cho qua. Bà ấy nghĩ sau này mình để ý thêm một chút là được nên xua xua tay để Dương Đại Lang mau về nhà, quản lý tiểu ca nhi của hắn cho tốt.