Phương Trầm lảo đảo chạy xuống đuổi theo Tạ Dĩnh. Nhưng cậu đến tầng một rồi vẫn không thấy bóng dáng cô đâu.
Chìa khóa xe trong tay bị Phương Trầm nắm đến nỗi đổ mồ hôi. Cao Thành đi theo cậu hỏi một tràng: "Tạ Dĩnh nói gì với cậu? Tại sao cô ấy lại bỏ chạy thế? Nhiếp Thời đâu?"
Nhưng Phương Trầm không thể trả lời được câu nào. Họ đứng trong đại sảnh một lúc lâu, trời đột nhiên đổ mưa.
Thế rồi hai người đi ra khỏi khách sạn. Ở bên ngoài thời tiết rất đẹp, mưa cũng là mưa phùn, gió ấm thổi qua má, nhưng trên đường vẫn không có một ai.
Phương Trầm ngẩng đầu lên, trong tầm mắt xuất hiện một con chim đang bay lượn trên không trung. Nó tự do như vậy, lượn mấy vòng rồi bay ra khỏi tầm mắt cậu. Ngay sau đó, cậu nhìn thấy một bóng người đang rơi. Cô ấy cứ nhảy xuống như vậy, cứ rơi xuống như vậy, cuối cùng rơi xuống trước mặt Phương Trầm.
Cao Thành quay lưng về phía cậu, nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại, kinh hãi đến mức trợn to mắt, sợ tới nỗi ngồi bệt xuống đất.
Tạ Dĩnh vẫn mặc chiếc áo cộc tay quần bò bình thường nhất. Nhưng Phương Trầm không cảm thấy như vậy, cậu nghĩ cô đang mặc chiếc váy dài màu đỏ kia. Vạt váy bay múa trên không trung với màu sắc vô cùng rực rỡ, chỉ một chút nữa thôi là cô có thể nắm lấy cái đuôi của tự do, ngờ đâu cô lại rơi xuống, không ngừng rơi xuống, và sau cùng nằm im trên mặt đất này.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT