Andreyev dường như không để ý đến suy nghĩ của hai người, tiếp tục nói: “Lòng hận thù khiến linh hồn tôi lưu lại trong lâu đài, người phụ nữ kia sợ hãi nên đã tìm một vu sư lợi hại phong ấn linh hồn tôi vào trong cơ thể, sau đó phong ấn đầu tôi trong lâu đài khiến tôi hoàn toàn bị mắc kẹt trong lâu đài, không thể thoát ra ngoài.”
"Bây giờ cô đã mở phong ấn trên đầu tôi mà linh hồn tôi vẫn còn trong cơ thể này. Có cơ thể này tôi sẽ dễ dàng trả thù người phụ nữ kia hơn." Nói tới đây hắn gật đầu với Hạ Tịch và Diệp Không Thanh: “Cảm ơn hai người lần nữa vì những gì đã làm cho tôi, tôi sẽ không quay về nữa.”
Nói xong, hắn sải bước ra khỏi phòng vũ hội.
Tiếng bước chân dần dần đi xa, chẳng mấy chốc tiếng khóa cửa vang lên ở tầng dưới, tiếp theo là tiếng đóng cửa.
Mãi cho đúng lúc này Hạ Tịch mới bĩu môi nói: “Cái này là do hệ thống yêu cầu NPC phải kể lại câu chuyện của mình rồi mới có thể rời đi sao? Cũng chẳng thèm quan tâm người ta có muốn nghe hay không nữa.”
Cũng may Andreyev không bắt đầu kể từ lúc đất trời vừa mới hình thành, nếu không thì có lẽ cho tới bình minh cũng sẽ không kể xong mất.
Diệp Không Thanh đưa viên thủy tinh đỏ đang cầm trên tay cho Hạ Tịch: “Vật phẩm đặc biệt.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play