Thấy hai người không còn gây chuyện nữa, Diệp Không Thanh đóng sầm cửa lại ngồi trên ghế sofa cuối giường, vẻ mặt vô cảm.
Trời đã tối đen, tầm nhìn trong phòng rất kém, nhưng khi Hạ Tịch bước vào phòng thì cô đã lấy ra vài cây đèn pin đặt chúng ở bốn góc phòng.
Tuy không quá sáng nhưng toàn bộ căn phòng hầu như không có góc tối, mang lại cho người ta cảm giác an toàn.
Sau khi màn đêm buông xuống, ngoại trừ những ngọn nến trong sảnh tự động thắp sáng thì không còn ngọn nến nào khác trong lâu đài, người chơi chỉ có thể dựa vào thiết bị chiếu sáng của riêng mình mà thôi.
Hạ Tịch ngồi xuống bên cạnh Diệp Không Thanh, cô lấy một chai nước khoáng và một túi bánh quy ra rồi nói với Diệp Không Thanh: “Cuối cùng cũng yên tĩnh rồi, bây giờ chúng ta cùng bàn về thông tin mà chúng ta nắm giữ được trước mắt đi.”
Diệp Không Thanh cũng lấy một chai nước khoáng từ trong ba lô ra, uống hai ngụm rồi nói: “Không phải chỉ là quy tắc trò chơi mà giọng nói điện tử vừa nhắc đến thôi sao? Còn có gì khác nữa à?”
Hạ Tịch cười: “Diệp Không Thanh, đầu óc của anh đúng là không đủ dùng mà.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT