Vô duyên vô cớ, không có lý do gì mà cô phải nhường anh Minh này cả.
Chẳng lẽ chỉ cho phép anh ta ức hiếp người khác mà người khác không được ức hiếp lại anh ta sao?
Hơn nữa cô làm như vậy cũng không tính ức hiếp, cô chỉ hoàn thành nhiệm vụ cá nhân theo yêu cầu mà thôi.
"Nếu không phải tại cô thì sao tôi có thể thảm như vậy chứ?" Trần Minh Viễn dùng khẩu súng Gatling trên tay bắn liên tiếp vào Hạ Tịch.
Anh ta hoàn toàn không nghe lọt lời Hạ Tịch nói mà chỉ cảm thấy cuối cùng đã tìm được cách để trút giận.
Hạ Tịch không né tránh, khi viên đạn sắp bắn trúng cô thì bị một lớp màn sáng mỏng bắn bật ra.
"Trông anh có vẻ cũng ổn lắm mà." Hạ Tịch nhìn Trần Minh Viễn từ trên xuống dưới, ăn mặc gọn gàng, nét mặt cũng ổn, hoàn toàn không có dáng vẻ gì là chịu khổ chịu sở trong trò chơi sinh tồn: “Thứ cho mắt của tôi vụng về, nhưng tôi thật sự không nhìn ra là anh thảm chỗ nào cả.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT