Nghe nữ hoàng hết tiếng này đến tiếng khác sám hối, Phượng Hậu chỉ là nhắm mắt lại, rồi đưa tay nhẹ nhàng vỗ lưng bà, “Bệ hạ, người mệt rồi, nghỉ ngơi một chút đi.”
Dần dần, nữ hoàng chậm rãi khép lại đôi mắt, phát ra tiếng thở dài.
Chờ bà ngủ say, Phượng Hậu mới tự giễu cười.
Sớm biết có ngày hôm nay thì hà cớ gì làm vậy từ lúc trước?
Tuy năm đó thế nhân đều nói ông là thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử, nhưng kết quả, ông vẫn không phải bại bởi Chu Quý Quân ư?
Giờ đây nhận được sự sám hối của bà, lại có ý nghĩa gì nữa đâu?
Chẳng khác nào ăn một miếng đồ vô vị nhưng bỏ đi thì tiếc, bọn họ, cuối cùng vẫn không thể quay lại được.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play