Hoàng đế liếc nhìn đĩa thức ăn trống không, không khỏi nghi ngờ. Ăn như vậy mà không phải đang mang thai à?
Đêm qua khi ngủ, chàng liên tục tự nhủ đừng mong đợi gì, nàng không dám lừa chàng, có thai không phải chuyện nhỏ, không che giấu được, nàng đã nói không bị trễ nguyệt sự, nhưng chàng vẫn gọi Thái y tới xác nhận một lần.
Nhưng hiện tại Phó Nhiêu ăn được, ngủ được, chàng không thể không nghĩ nhiều.
Phó Nhiêu uống hết tổ yến, chợt thấy một dòng nước chảy xuống theo cửa lưu ly, xuyên qua làn nước có thể nhìn thấy cảnh tuyết bên ngoài, không khỏi tò mò: “Bệ hạ, thần nữ nghe nói gia đình giàu có thường dùng cửa sổ bằng lưu ly, vào đông không bị gió lùa, thì ra đúng là như vậy.”
Nàng duỗi tay sờ lớp hoa văn mờ ảo trên cửa sổ, để lộ một mảnh thủy tinh sáng bóng, hiện ra khung cảnh tuyết rơi dày đặc bên ngoài, toàn bộ đất trời tràn ngập màu trắng xóa, thỉnh thoảng lại có cành cây vươn ra khỏi lớp tuyết đang tích tụ, bất khuất vươn mình để lộ ra một chút sức sống.
Hoàng đế nhớ ra nhà Phó Nhiêu không giàu có, đương nhiên không có thứ đồ quý hiếm này, nghiêng người ra lệnh cho Lãnh Hoài An: “Lấy danh nghĩa Trần Tứ gia, giao mấy tấm cửa sổ lưu ly đến Phó gia, gắn cho cẩn thận.”
“Tuân chỉ.” Lãnh Hoài An khom người.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT