Phó Nhiêu chậm rãi thích ứng, dồn sức bước đi, đỏ mặt không dám nhìn chàng, nàng dịch người, cẩn thận đặt bình thủy tinh vào trong góc. Lúc này Hoàng đế mới nhìn thấy gốc Đằng hoa nàng ôm trong lòng, đóa hoa không lớn nhưng hết sức kỳ lạ, màu sắc rực rỡ, hoa nở cực kỳ đẹp, lá cây cũng rất tươi tốt, xanh mơn mởn. Có thể được Phó Nhiêu bảo vệ cẩn thận như vậy, chứng tỏ nó rất quý hiếm.
Tính tình nha đầu này đúng là cứng cỏi, bị người ta tính kế suýt nữa mất mạng mà nàng vẫn điềm tĩnh đảo ngược tình thế, trên đường đi còn vô tình hái được một gốc thảo dược, chuyện như thế này, ngoài Phó Nhiêu ra thì không ai làm được.
Đang định trêu ghẹo nàng vài câu, song lại thấy đôi mắt ươn ướt của nàng đang nhìn mình với vẻ thẹn thùng.
“Sao vậy?” Chàng chậm rãi hỏi, giọng nói dịu dàng hơn ngày thường rất nhiều.
Phó Nhiêu chầm chậm liếc chàng một cái, túm góc áo ướt sũng, ngượng ngùng nói: “Ta muốn cởi xiêm y...”
Ánh mắt Hoàng đế khựng lại, nhìn thẳng vào nàng, cũng may bộ quan phục kia rộng nên không thấy nhìn gì cả, tất nhiên cũng không để người ngoài nhìn, tầm mắt chàng dời từ người nàng xuống một tấc, thấy vạt áo đang nhỏ nước. Chàng chậm rãi thở ra, gỡ nón lá của mình xuống đặt sang một bên, xoay người lại ngồi bên cạnh đống cỏ khô, rót cho mình một chén rượu.
Dù trời mưa nhiều hay ít thì rượu mạnh cũng có thể chống lạnh.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT