Thục Quý phi nghe vậy xông tới, ôm chặt lấy nữ nhi vào trong lòng, không màng tới vẻ ngoài nữa, quỳ sụp xuống đất khóc lớn: “Bệ hạ, nàng chính là trưởng nữ của ngài, là nữ nhi mà ngài thương yêu nhất, tại sao ngài không hỏi rõ ràng đã muốn trách phạt nàng…”
Hoàng đế không đợi nàng ta nói xong, ánh mắt lạnh băng liếc nàng ta: “Thục Quý phi, nàng thật sự muốn trẫm tra sao?”
Thục Quý phi run rẩy cả người, chút may mắn cuối cùng cũng tan biến hoàn toàn.
Chắc hẳn là khi Phó Nhiêu mất tích trong chốc lát đã gặp được Hoàng đế, tố cáo ngự trạng, Hoàng đế có dự tính mà đến, lời biện bạch của nàng ta chỉ còn biết nghẹn lại, buồn bã ngồi bệt xuống đất, thê thảm vô cùng.
Công chúa Bình Khang có ngu đi nữa cũng đoán được có lẽ chuyện đã bị bại lộ nhưng vẫn cố chấp nắm góc áo Thục Quý phi, nước mắt lưng tròng, “Mẫu phi… mẫu phi… cứu con…”
Thục Quý phi nhìn nữ nhi bất lực của mình, nước mắt rưng rưng tuôn rơi, muốn mở miệng nói gì đó nhưng e ngại Hoàng đế ở đây, cố nén đau đớn lắc đầu.
Hoàng đế nhìn về phía Công chúa Bình Khang với ánh mắt
nghiêm nghị: “Về sau nếu Phó thị lại gặp bất cứ vấn đề gì, trẫm sẽ không tra mà bắt con tới hỏi, nếu có lần sau, con phải dời đến đất phong, vĩnh viễn không được vào kinh!”
Công chúa Bình Khang nghe vậy dường như bị rút gân, hoàn toàn ngã quỵ trên mặt đất.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play