Giọng chàng hơi trầm, như dòng suối nhẹ nhàng chảy vào con tim nàng.
Nước mắt dần tụ lại bên khóe mắt, đôi mắt hạnh rưng rưng lệ. Gương mặt của nam nhân dần mờ đi nhưng lại in dấu sâu trong lòng nàng.
Năm đó, khi nàng rời kinh đã giao cửa hàng cho Phó Khôn, giao điền trang cho mẫu thân dưỡng già. Mẫu tử họ không lo cái ăn cái mặc thì nàng mới yên tâm rời đi, tuy bây giờ phải gả đi nhưng đồ đã cho đi rồi thì không nên lấy lại, mà nàng cũng không thể lấy lại. Vì thế nàng chỉ còn mấy rương trang sức mà lúc trước Hoàng đế ban thưởng để mang theo thôi, nhưng chút của hồi môn này đâu xứng với danh hiệu Hoàng hậu cao quý. Dạo này, tuy đã xác định hẹn ước cả đời với chàng nhưng nàng vẫn chìm trong chuyện nghề y, quên khuấy mất thể diện khi nàng gả vào cung.
Đây vốn là chuyện nàng phải lo, không ngờ chàng đã âm thầm làm luôn cho nàng.
"Ngài... Ngài tính toán chuyện này từ hồi nào vậy..." Mắt Phó Nhiêu đỏ hoe, vừa kéo vừa hỏi. Mấy thứ trước mắt không thể chuẩn bị trong một sớm một chiều được.
Hoàng đế đau lòng đưa tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng, cưng chiều đáp: "Khoảng ba năm trước, khi trẫm quyết định cưới nàng. Khi ấy nàng có thai, trẫm đau đầu lắm, thầm nghĩ phải đặt mấy món hồi môn này để giữ thể diện cho nàng, đợi nàng vào cung Khôn Ninh thì sẽ để nàng dùng đồ nàng dùng hàng ngày, như thế sẽ không khiến nàng bị ngộp. Mấy món hồi môn trước mắt này đã được ba năm rồi nên đã mất mùi, mấy món mới mua cỡ một năm đều được để ở nhà kho, hai năm nữa dùng cũng được."
"Mấy món đồ trang sức đó nhiều quá... Chắc cũng tốn không ít bạc..." Phó Nhiêu rưng rưng nước mắt, tủi thân hỏi. Nàng thấy chàng phí công sức như thế, nàng không thể không áy náy được.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT