Một hàng nước mắt chua xót từ khóe mắt Hoàng đế trượt ra, chàng không muốn để cho người thiếu niên nhìn thấy chàng yếu đuối, lập tức gạt đi không một chút dấu vết, quay mặt đi, cao giọng hướng ra ngoài phân phó.
“Tuyên Đại Hoàng tử.”
Trong lúc chờ đợi, Hoàng đế hỏi bài tập của Phó Khôn ở Quốc Tử Giám, Phó Khôn trả lời từng cái một, Hoàng đế biết được thiếu niên này biến nỗi đau thành động lực, ngày càng chăm chỉ học hành, trong lòng vô cùng tán thưởng.
“Tỷ tỷ ngươi chắc chắn tự hào về ngươi.”
Giây lát, Đại Hoàng tử Bùi Trừng thỉnh kiến, Hoàng đế chỉ vào Phó Khôn và Bùi Trừng nói:
“Hai người các con tuổi xấp xỉ, Phó Khôn lớn hơn con một tháng...” Vốn là muốn Bùi Trừng coi Phó Khôn là huynh trưởng nhưng lại nghĩ đến mối quan hệ của mình với Phó Nhiêu liền thay đổi lời nói: “Cậu ấy so với con học thức uyên bác hơn, con nên coi cậu ấy là bạn bè thân thích…”
Bùi Trừng đương nhiên coi Phó Khôn là bạn, cậu quanh năm bị ốm đau tra tấn, thân thể không cao lớn bằng Phó Khôn, cũng không ung dung tự tin như Phó Khôn. Nghe Hoàng đế nói xong, cậu chủ động chắp tay với Phó Khôn: “Sau này xin Phó công tử chỉ giáo nhiều hơn.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play