Lời nói của Thu Hương thật sự không giống với hiểu biết của một nử tử sơn dã.
Thu Hương biết mình lỡ lời, cuống quýt quỳ xuống: “Cô nương, là nô tỳ vượt quá phận sự, nô tỳ thấy cô nương buồn khổ nên mới…” Trong lòng nàng ấy vô cùng sốt ruột, không biết nói sao mới phải.
May thay, lúc này trên con đường lát đá bên hồ xuất hiện một bóng người.
Người nọ bình thản nhìn về phía này. Bốn mắt nhìn nhau.
Phó Nhiêu hơi sửng sốt, tạm gác lại chuyện của Thu Hương sang một bên, thi lễ với Lý Huân.
“Lý công tử.”
Lý Huân nhìn thấy Phó Nhiêu, dưới đáy mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên sửng sốt, sau đó bước lên bậc đáp lễ nàng: “Tại sao cô nương lại ở đây hứng gió lạnh làm gì…” Hắn thấy vẻ mặt nhợt nhạt của nàng, lại cau mày: “Phải cẩn thận thân thể mới đúng.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT