Trong mắt Lý Thanh Nguyệt, Mục Hữu Dung vẫn là sự tồn tại vạn năng.
Ngay cả nguồn gốc Arnos cũng là Mục Hữu Dung cung cấp cho cô ấy.
Trước khi gặp Mục Hữu Dung, thứ Lý Thanh Nguyệt dùng trên người Dịch Đào là loại thuốc độc mãn tính rất bình thường.
Thuốc độc không thể lộ ra ánh sáng, càng không thể kiểm tra ra.
Nếu sự việc bị phơi bày, cô ấy sẽ xong đời!
Nhưng Arnos thì khác, Arnos dù sao cũng là ký sinh trùng, Dịch Đào lại có kinh nghiệm ra nước ngoài, không ai ngờ rằng bệnh của Dịch Đào là do con người gây ra.
Lúc này, khi tận tai nghe Mục Hữu Dung nói đơn thuốc Diệp Chước kê không có tác dụng gì, Lý Thanh Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, "Hữu Dung, có câu này của cậu tớ yên tâm rồi."
Mục Hữu Dung cười nhạt, nâng ly về phía Lý Thanh Nguyệt, "Chúc tình bạn của chúng ta mãi mãi bền lâu."
"Tình bạn mãi mãi bền lâu." Lý Thanh Nguyệt cũng nâng ly, "Nhưng Hữu Dung, tớ thấy cô em gái giả của cậu hình như thật sự khác trước kia rồi, cậu có nên chú ý đến cô ấy không?"
Mục Hữu Dung cong môi, "Chỉ là một kẻ vô dụng không biết gì thôi, không cần để trong lòng." Mục Hữu Dung ban đầu còn có chút kiêng dè Diệp Chước, bây giờ thì thật sự không để Diệp Chước trong lòng nữa.
Cô ấy đã sống lại một lần.
Biết rất nhiều cơ hội, có hệ thống có bàn tay vàng, còn là thiên kim hào môn.
Diệp Chước thì có gì chứ?
Diệp Chước không những không có gì, mà còn là con hoang của kẻ thứ ba bị người người phỉ nhổ.
**
Diệp Chước dạo này hơi bận.
Một bên phải bận rộn việc trang trí cửa hàng, một bên phải hoàn thành hệ điều hành OS, một bên còn phải dành thời gian chỉ dạy tay nghề nấu nướng cho Diệp Thư.
Món ăn chủ đạo của quán cơm là lẩu thỏ.
Tuy rằng thỏ rất đáng yêu, nhưng thịt thỏ thật sự rất ngon.
Lẩu quan trọng nhất là nấu nước dùng, Diệp Thư làm theo công thức Diệp Chước đưa, từng bước mò mẫm, không lâu sau, trong bếp đã bay lên từng đợt hương thơm.
Diệp Sâm giao hàng nhanh từ bên ngoài về, ngửi thấy mùi thơm, thèm đến mức nước miếng sắp chảy ra, "Chị ơi, tối nay chúng ta ăn gì vậy?"
"Ăn lẩu thỏ." Giọng của Diệp Thư từ trong bếp truyền ra, "Em đi tắm trước đi, tắm xong là có thể ăn cơm rồi."
"Vâng ạ."
Đợi Diệp Sâm tắm xong bước ra, Diệp Thư đã bưng nồi lẩu lên bàn rồi, trên nồi nước dùng đang sôi sùng sục nổi một lớp dầu đỏ, xung quanh nồi là một đống đồ nhúng, viên lẩu, chả tôm, tiết vịt, thịt ba chỉ xông khói, thịt bò cuộn nhìn mà thèm nhỏ dãi.
"Oa! Thơm quá! Chị em giỏi quá!" Diệp Sâm giơ ngón tay cái về phía Diệp Thư, "Chị ơi, với tay nghề này của chị, đợi đến ngày khai trương, chúng ta nhất định sẽ kiếm được bộn tiền!"
Diệp Thư cười nói: "Đừng có lẻo mép, mau đi gọi Chước Chước ra ăn cơm. Chị đi pha nước chấm lẩu."
"Vâng ạ." Diệp Sâm gật đầu, đi đến cửa phòng Diệp Chước, lớn tiếng hét, "Cháu gái lớn, cậu vào đây nhé."
"Vào đi, cửa không khóa."
Diệp Sâm vừa mở cửa phòng ra, đã thấy Diệp Chước ngồi trước máy tính, một tay nhanh chóng lướt trên bàn phím, đầu ngón tay trắng ngần như ngọc và bàn phím đen tạo thành sự tương phản rõ rệt.
Một tay còn lại cầm chuột, giữa cổ và tai còn kẹp một chiếc điện thoại, hình như đang nói chuyện với ai đó, "Nếu không có màu bạc, thì dùng màu trắng đi, hãng nào cũng được, nhưng nhất định phải thân thiện với môi trường! Formaldehyde* không được vượt quá tiêu chuẩn..."
* Formaldehyde: CH2O - thường dùng tiệt trùng dụng cụ, phòng.
Ánh đèn màu ấm áp phủ lên khuôn mặt cô một vầng sáng nhạt.
Năm tháng tĩnh lặng.
Diệp Sâm nhìn đến ngây người.
Anh ấy chưa bao giờ biết, lại có người có thể vừa thao tác máy tính nhanh như vậy, vừa nghe điện thoại.
Lẽ nào, đây chính là nhất tâm nhị dụng* trong truyền thuyết?
*Nhất tâm nhị dụng: Thành ngữ này có nghĩa là "một lòng làm hai việc", tức là cùng một lúc tập trung tinh thần vào hai việc khác nhau. Trong tình huống này, câu nói đó thể hiện sự thán phục của diệp Sâm với khả năng của Diệp Chước.
Điều này cũng quá lợi hại đi!
Tốc độ tay của Diệp Chước càng lúc càng nhanh, giống hệt tốc độ tay khi anh ấy chơi game.
Dù sao trên máy tính hiển thị những ký tự mà Diệp Sâm không hiểu.
Giống như chữ viết của người ngoài hành tinh, hơn nữa còn liên tục thay đổi, khiến Diệp Sâm hơi chóng mặt.
Một lúc sau, Diệp Chước cúp điện thoại, quay đầu nhìn Diệp Sâm, "Cậu tìm cháu ạ?"
Diệp Sâm hoàn hồn, "À, ăn cơm thôi."
"Cậu và mẹ ăn trước đi, không cần đợi cháu đâu." Diệp Chước tiếp tục động tác trên tay, "Cháu làm xong cái này rồi lưu lại là ra ngay."
Diệp Sâm biết Diệp Chước đang làm chuyện lớn, cũng không làm phiền cô ấy nữa, chỉ nói: "Vậy cháu mau làm xong rồi ra ăn cơm, tối nay chúng ta ăn lẩu."
"Vâng ạ." Diệp Chước khẽ gật đầu.
Khoảng mười lăm phút sau, Diệp Chước làm xong đoạn mã cuối cùng, nhấn lưu, xác nhận không có vấn đề gì, liền đóng máy tính, ra phòng khách ăn cơm.
Trong phòng khách, Diệp Sâm đang ngồi trên ghế sofa chơi game.
Diệp Thư thì đang nghiên cứu một cuốn sách về mở cửa hàng và kinh doanh.
Cô ấy không có kinh nghiệm mở cửa hàng, may mà đầu óc còn thông minh, chỉ có thể dựa vào đọc sách để tích lũy kinh nghiệm, tránh đi đường vòng.
"Mẹ, cậu, mọi người ăn rồi ạ?" Diệp Chước có chút ngạc nhiên nói.
Diệp Sâm đang bận chơi game, Diệp Thư phản ứng ngay lập tức, gấp sách lại, "Chúng ta còn chưa ăn, đang đợi cháu đấy."
"Mẹ, sau này mọi người ăn cơm không cần đợi con, cứ để lại cho con một ít là được." Diệp Chước cười nói.
"Người đông ăn cơm mới ngon." Diệp Thư bật bếp từ lên, nồi nước dùng đỏ rực lập tức sôi lên, "Chước Chước, con ra tủ lạnh lấy coca đi."
Nói xong, lại ngẩng đầu quay sang Diệp Sâm, "Diệp Sâm! Đừng chơi game nữa! Mau qua ăn cơm!"
"Đến đây, đến đây!" Diệp Sâm ôm điện thoại di động đến bàn ăn ngồi xuống.
Diệp Chước cầm coca đến, thấy Diệp Sâm chơi game chăm chú như vậy, không nhịn được hỏi: "Cậu đang chơi game gì vậy?"
"Liên quân."
"Liên quân? Chơi vui không cậu?" Diệp Chước hỏi tiếp.
"Vui chứ!" Diệp Sâm hai tay ấn điện thoại, vẻ mặt rất kích động, "Bên kia, có giỏi thì đừng chạy! Chạy cái gì mà chạy? Ối giời ơi! Trong bụi có người! Mau cứu tôi! Tôn Ngộ Không mau cứu tôi! Con khỉ này là học sinh tiểu học à? Có biết chơi không vậy? Khỉ ngốc!"
"Sao cậu biết đồng đội của cậu là học sinh tiểu học vậy?" Diệp Chước tò mò hỏi.
Diệp Sâm nói: "Kỹ thuật gà thế này, dùng ngón chân nghĩ cũng biết chắc chắn là học sinh tiểu học."
Kỹ thuật gà là học sinh tiểu học.
Diệp Chước nhúng chả tôm yêu thích nhất vào nồi lẩu, thầm nghĩ, học sinh tiểu học bây giờ thật xui xẻo, sắp thành người gánh nồi rồi.
Một lát sau, chả tôm đã chín.
Diệp Chước gắp một miếng chả tôm, nhẹ nhàng cắn một miếng.
Hương vị lẩu cay nồng thơm ngon lấn át mùi tanh của chả tôm, khi ăn vào thì dai giòn sảng khoái, còn lẫn cả hương thơm đặc trưng của thịt thỏ, khiến người ta ăn một miếng lại muốn ăn miếng thứ hai, hận không thể nuốt luôn cả lưỡi, không thể dừng lại được.
Món chả tôm này cũng do Diệp Thư tự làm. Cô ấy có chút lo lắng nhìn Diệp Chước, "Chước Chước, mùi vị thế nào?"
"Ngon lắm! Thật sự rất ngon!" Diệp Chước giơ ngón tay cái lên, "Con chưa bao giờ ăn chả tôm ngon như vậy."
"Thật sao?" Diệp Thư có chút không dám tin.
Diệp Chước gật đầu, vội vàng gắp cho Diệp Thư một miếng chả tôm, "Mẹ, mẹ ăn thử đi."
Diệp Thư ăn thử một miếng, cũng có chút ngạc nhiên, hiển nhiên là không ngờ, chả tôm này lại ngon đến vậy!
Nếm được mùi vị của chả tôm, Diệp Thư tràn đầy tự tin vào việc kinh doanh của quán ăn trong tương lai!
Ngay lập tức tràn đầy động lực!
Ăn cơm xong, Diệp Sâm hỏi: "Cháu gái lớn, quán ăn bây giờ đang sửa sang thế nào rồi?"
Diệp Chước nói: "Bên đó nói một tuần là xong, đợi giấy tờ bên trên phê duyệt xong, chúng ta có thể khai trương rồi."
"Nhanh vậy sao?" Diệp Sâm có chút ngạc nhiên hỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play