Bệnh tình kéo dài bấy lâu, Dịch Đào rất rõ tình trạng cơ thể của mình.
Anh ấy biết thời gian của mình không còn nhiều.
Thay vì cứ thế chết đi, chi bằng cho Trần Kiều Diệp một chút hy vọng.
Anh ấy biết Trần Kiều Diệp tin tưởng Diệp Chước.
Anh ấy chết thì cũng chết rồi, nhưng không muốn để lại tiếc nuối gì trong cuộc đời Trần Kiều Diệp.
Nghe vậy, Lý Văn Như nắm tay Dịch Đào khóc, "Đào Đào! Con trai ngốc! Bọn họ muốn hại chết con! Diệp Chước kia chỉ là kẻ vô dụng, cô ta biết gì về y thuật chứ!"
Dịch Đào nắm chặt tay Lý Văn Như, "Mẹ, con lớn đến giờ chưa từng cầu xin mẹ điều gì, mẹ hãy đồng ý lần này được không? Con xin mẹ..."
Nói đến đây, Dịch Đào lại nôn ra một ngụm máu tươi.
Thấy con trai như vậy, Lý Văn Như bất đắc dĩ, đành phải gật đầu đồng ý, "Được! Được! Mẹ đồng ý!"
"Cảm... cảm ơn mẹ..." Dịch Đào vội vàng quay đầu nhìn Trần Kiều Diệp, "Kiều Diệp, mau cảm ơn mẹ."
"Cảm ơn mẹ."
Lý Văn Như quay đầu đi, không muốn nhìn Trần Kiều Diệp.
Thật sự không biết Trần Kiều Diệp đã bỏ bùa mê thuốc lú gì cho Dịch Đào, mà lại khiến Dịch Đào tin tưởng cô ta đến vậy.
Đồ tiện nhân!
"Đào Đào con hãy dưỡng bệnh cho tốt," nói xong, Lý Văn Như quay đầu nhìn Trần Kiều Diệp, "Cô đi theo tôi một lát."
"Mẹ, đừng làm khó Kiều Diệp." Dịch Đào nắm lấy tay Lý Văn Như.
Lý Văn Như vỗ vỗ tay Dịch Đào, "Yên tâm."
Trần Kiều Diệp đi theo bước chân của Lý Văn Như.
Hai người đến thư phòng bên cạnh.
Khuôn mặt vốn đang tươi cười của Lý Văn Như, lập tức trở nên âm trầm, "Trần Kiều Diệp, nếu lần này Đào Đào không qua khỏi vì cô, tôi sẽ bắt cô đền mạng cho nó!"
Trần Kiều Diệp nhìn Lý Văn Như, rất bình tĩnh nói: "Cô Diệp nói thuốc này chỉ cần uống một tháng là có thể thấy hiệu quả. Mẹ, mẹ yên tâm, nếu Dịch Đào thật sự xảy ra chuyện gì, con cũng sẽ không sống một mình, xin mẹ cho con một tháng."
Nói đến cuối cùng, Trần Kiều Diệp cúi đầu thật sâu.
Lý Thanh Nguyệt đứng ngoài cửa, lắng nghe tiếng trò chuyện bên trong, đáy mắt toàn là vẻ âm u.
Giờ đã xác nhận phương thuốc Diệp Chước kê không có tác dụng gì với bệnh của Dịch Đào, cô ta đương nhiên sẽ không ngăn cản Dịch Đào tiếp tục uống thuốc.
Thật sự uống chết thì cũng đỡ phải động tay động chân.
Dịch Đào là con trai độc nhất của nhà họ Dịch, đến giờ vẫn chưa có con nối dõi, Lý Văn Như lại hận thấu xương Trần Kiều Diệp, nếu Dịch Đào xảy ra chuyện, vậy người thừa kế duy nhất của nhà họ Dịch là ai?
Đương nhiên là cô ta!
Để chờ đợi ngày này, cô ta đã mưu tính quá lâu quá lâu.
Cuối cùng, trời xanh không phụ lòng người có tâm.
Bây giờ, cô ta chỉ cần an tâm chờ đợi Dịch Đào vĩnh viễn nhắm mắt là được.
Không lâu sau, Lý Văn Như đẩy cửa bước ra khỏi thư phòng.
Lý Thanh Nguyệt lập tức tiến lên đón, "Dì."
Lý Văn Như nói: "Thanh Nguyệt, chúng ta đi thôi."
"Vâng." Lý Thanh Nguyệt gật đầu.
Ra khỏi biệt thự, Lý Thanh Nguyệt nói: "Dì à, dì ở trong đó không xảy ra tranh chấp gì với chị dâu chứ? Chị dâu cũng thật là, sao chị ấy có thể tin lời Diệp Chước đến vậy? Nhỡ đâu anh họ thật sự xảy ra chuyện gì, dì và dượng..."
Những lời còn lại, tự nhiên không cần nói cũng hiểu.
Lý Văn Như thở dài, "Anh họ con bị nó mê hoặc tâm trí rồi, dì còn cách nào khác chứ... Thanh Nguyệt, may mà lúc này có con bên cạnh dì."
Lý Thanh Nguyệt dù sao cũng là cháu gái bên nhà mẹ đẻ của bà ấy, lại ưu tú như vậy.
Nếu Dịch Đào thật sự xảy ra chuyện gì, thì Lý Thanh Nguyệt chính là hy vọng duy nhất của nhà họ Dịch.
Lý Thanh Nguyệt nói: "Dì à, dì yên tâm, dù có chuyện gì xảy ra, cháu cũng sẽ ở bên cạnh dì, giống như dì đã ở bên cạnh cháu khi cháu còn nhỏ."
"Con bé ngoan." Lý Văn Như cảm động ôm lấy Lý Thanh Nguyệt, "Trần Kiều Diệp tiện nhân kia! Mẹ sẽ không tha cho nó!"
Ở góc độ Lý Văn Như không nhìn thấy, khóe miệng Lý Thanh Nguyệt nhếch lên một nụ cười đắc ý.
Sau khi Lý Văn Như và Lý Thanh Nguyệt rời đi, Trần Kiều Diệp trở lại phòng.
Dịch Đào nằm trên giường, nhìn Trần Kiều Diệp, áy náy nói: "Kiều Diệp, xin lỗi... khiến em phải chịu uất ức rồi..."
"Không sao, Dịch Đào, chỉ cần anh khỏe lại, em làm gì cũng cam lòng." Trần Kiều Diệp nhìn Dịch Đào, khàn giọng nói, "Anh thật sự tin cô Diệp có thể chữa khỏi bệnh cho anh sao?"
"Ừm." Dịch Đào gật đầu.
"Vậy anh có biết, cô Diệp là đứa trẻ bị nhận nhầm của nhà họ Mục không? Danh tiếng của cô ấy trong giới trước đây không tốt lắm đâu."
Dịch Đào nắm lấy tay Trần Kiều Diệp, "Quân tử hòa nhi bất đồng, tiểu nhân đồng nhi bất hòa*. Những lời đó chỉ là nghe đồn thôi, anh tin em, cũng tin cô Diệp."
"Cảm ơn anh." Trần Kiều Diệp cúi đầu hôn lên trán Dịch Đào.
*Quân tử hòa nhi bất đồng, tiểu nhân đồng nhi bất hòa: xuất phát từ sách Luận Ngữ của Khổng Tử, một trong những tác phẩm kinh điển của Nho giáo. Câu nói này nhấn mạnh sự khác biệt cơ bản trong cách ứng xử của người quân tử và kẻ tiểu nhân. Người quân tử biết cách duy trì sự hòa thuận trong sự khác biệt, trong khi kẻ tiểu nhân chỉ tìm kiếm sự đồng thuận giả tạo để che giấu sự bất hòa bên trong.
Phía bên kia.
Sòng bạc.
Lê Thiên Đông đứng ở lan can tầng hai, nhìn xuống dưới.
Anh ta muốn chứng minh cho Sầm Thiếu Khanh thấy, Diệp Chước đang chơi trò "lạt mềm buộc chặt".
Diệp Chước nhất định sẽ lại đến sòng bạc.
Nhưng mấy ngày nay, anh ta vẫn không thấy Diệp Chước đâu.
Lê Thiên Đông nheo mắt, "Chẳng lẽ đổi chiêu rồi?"
"Lê thiếu, Ngũ gia mời cậu qua đó một lát." Giọng nói của nhân viên phục vụ sòng bạc cắt ngang dòng suy nghĩ của Lê Thiên Đông.
"Đến ngay." Lê Thiên Đông quay người.
Sầm Thiếu Khanh ngồi trên ghế sofa, trên đùi đặt một chiếc máy tính xách tay, mười ngón tay thoăn thoắt lướt trên bàn phím, những khớp ngón tay đẹp đẽ thanh khiết như ngọc, toát lên một tầng khí lạnh nhàn nhạt.
"Mở máy tính lên, tôi có thứ này gửi cho cậu."
"Vâng ạ." Lê Thiên Đông lập tức cầm chiếc máy tính bên cạnh lên, đăng nhập tài khoản.
Sầm Thiếu Khanh một tay điều khiển máy tính, tay kia theo thói quen cầm lấy chuỗi tràng hạt trên bàn, nhẹ nhàng vuốt ve, "Gửi cho cậu rồi."
"Đây là gì vậy?" Lê Thiên Đông nghi hoặc.
Sầm Thiếu Khanh nói: "Gửi cho Nữu Hỗ Lộc, anh ta biết phải làm gì."
Lê Thiên Đông ngẩn người, rồi hỏi: "Đây là hệ thống OS mới nhất sao?"
Sầm Thiếu Khanh khẽ gật đầu.
Lê Thiên Đông lại ngẩn người.
OS là hệ thống trí tuệ nhân tạo do tập đoàn Sầm Thị nghiên cứu ra.
Sầm Thiếu Khanh bắt đầu nghiên cứu OS từ năm mười sáu tuổi, cuối cùng đến năm hai mươi tuổi đã có bước đột phá mới, đưa trí tuệ nhân tạo OS vào cuộc sống thường ngày của mọi người.
Sau mười năm nghiên cứu của đội nghiên cứu khoa học tập đoàn Sầm Thị, cuối cùng đã mở ra thời đại OS 3.0.
Ngay khi sắp đột phá lên 4.0, lại gặp phải khó khăn chưa từng có.
Nghiên cứu trí tuệ nhân tạo thành công, đó là thành quả của trí tuệ con người, nhưng chỉ cần sai sót nhỏ, nó có thể biến thành trí tuệ nhân tạo thống trị con người.
Đây không phải là lời nói suông, mà là con người quá nhỏ bé trước công nghệ.
Nhóm nghiên cứu buộc phải dừng lại, tạm hoãn kế hoạch 4.0.
Lê Thiên Đông không ngờ rằng Sầm Thiếu Khanh lại tin tưởng đại thần Nữu Hỗ Lộc đến vậy.
Anh ta cũng rất ngưỡng mộ đại thần Nữu Hỗ Lộc.
Nhưng anh ta không cho rằng đại thần Nữu Hỗ Lộc có bản lĩnh đó.
Đây là trí tuệ nhân tạo OS!
Một nhóm chuyên nghiệp gồm hàng nghìn người đã nghiên cứu suốt mười năm mới đột phá đến thời đại 3.0, chỉ dựa vào một mình đại thần Nữu Hỗ Lộc, có thể đưa nó tiến vào thời đại 4.0?
Lê Thiên Đông vừa kinh ngạc, vừa đăng nhập vào trang web công nghệ quốc tế.
Mở cửa sổ trò chuyện, "Đại thần có đó không? Có chuyện muốn nhờ ngài!"
"Nói." Một chữ rất ngắn gọn.
Lê Thiên Đông mô tả vấn đề.
"Bao nhiêu tiền?"
Lê Thiên Đông không ngờ rằng câu trả lời của đại thần lại thẳng thắn như vậy, quay đầu nhìn Sầm Thiếu Khanh, "Ngũ ca, đại thần hỏi bao nhiêu tiền..."
"Đưa máy tính cho tôi."
Lê Thiên Đông đưa máy tính cho Sầm Thiếu Khanh.
Sầm Thiếu Khanh đẩy chuỗi tràng hạt lên chỗ hổ khẩu, nhận lấy máy tính, soạn một đoạn văn bản gửi đi, "Sau khi thành công, tiền công anh tự định đoạt."
"Anh chắc chứ?"
"Chắc chắn." Tuy chỉ có hai chữ, nhưng lại vô hình trung toát ra một cỗ khí phách.
Quả nhiên nhà tư bản không thiếu tiền mà, Diệp Chước ở đầu bên kia màn hình theo thói quen sờ mũi, "Giao dịch thành công!"
Sầm Thiếu Khanh thao tác máy tính gửi tệp tin qua.
Bên kia nhấn nhận.
Sầm Thiếu Khanh tiếp tục gõ chữ gửi qua, "Cần bao lâu?"
"Không đảm bảo thời gian, nhưng muộn nhất không quá hai tháng." Diệp Chước xem sơ qua tệp tin, đây hẳn là một hệ thống trí tuệ nhân tạo, muốn sửa chữa hệ thống này, trong điều kiện trang thiết bị không đầy đủ, cần khoảng một tháng.
Hai tháng là con số bảo thủ.
Nếu đổi lại thế giới của cô, đây chỉ là vấn đề nhỏ như giọt nước, một ngày là xong.
Lâu lắm rồi mới gặp người tự tin như vậy! Sầm Thiếu Khanh một tay móc chuỗi tràng hạt, một tay đặt trên bàn phím máy tính, ánh sáng phản chiếu từ màn hình máy tính, nhàn nhạt bao phủ lên ngũ quan của anh, hơi nhướng mày, "Thêm WeChat nhé?"