Chị Lưu hơi nhíu mày, nhỏ giọng nói: "Tiểu Diệp, hay là cháu nhún nhường một chút đi."
Nếu thật sự gọi Tiền Linh Ngọc tới, thì chuyện này không thể nào giải quyết êm đẹp được, đến lúc đó, Diệp Chước không chỉ phải bồi thường tiền, mà còn phải cúi đầu xin lỗi.
Rõ ràng ba người này cố ý nhằm vào Diệp Chước.
Tằng Nhu cười khẩy một tiếng: "Đến nửa điểm biết thời thế* cũng không có, trách không được chỉ có thể làm nhân viên phục vụ. Tôi nói trước cho cậu biết, bây giờ cậu dập đầu xin lỗi chúng tôi, tôi còn có thể tha thứ cho cậu, một khi lãnh đạo của cậu tới, thì cái hóa đơn này, cậu tự mình trả đi."
*Biết thời thế: Thành ngữ này ý chỉ người biết nhìn nhận tình hình, thế cuộc, để đưa ra quyết định hoặc hành động phù hợp, tránh gây bất lợi cho bản thân.
Hai ba nghìn tệ, đối với thiên kim hào môn như cô ta, ngay cả chín trâu mất sợi lông* cũng không tính là gì.
*Chín trâu mất sợi lông: Câu thành ngữ này ý chỉ một vật vô cùng nhỏ bé so với tổng thể, không đáng kể.
Nhưng đối với Diệp Chước cái con nhỏ nghèo rớt mồng tơi này, là một khoản tiền lớn!
"Tiểu Diệp." Chị Lưu lại kéo kéo vạt áo Diệp Chước, "Con bé này đừng có cứng đầu nữa, nhận lỗi thôi mà, có gì đâu chứ?"
Chị Lưu cũng là vì tốt cho Diệp Chước.
Hai ba nghìn tệ là tiền lương một tháng của Diệp Thư.
Nếu Diệp Chước cứ không chịu nhận lỗi, thì tháng này coi như công cốc.
Xin lỗi một tiếng, dập đầu một cái, có thể kịp thời dừng lỗ*, không phải rất đáng sao?
*Dừng lỗ: Trong kinh doanh, dừng lỗ là một chiến lược quản lý rủi ro được sử dụng để hạn chế tổn thất khi đầu tư hoặc kinh doanh.
Diệp Chước cúi đầu nhìn chị Lưu: "Cô Lưu, đừng lo cho cháu, cô đi gọi bà chủ đi."
Thấy Diệp Chước cố chấp như vậy, chị Lưu bất đắc dĩ thở dài.
Mục Hữu Dung lấy một tấm thẻ từ trong túi ra đưa cho Diệp Chước, nhẹ giọng nói: "Em Diệp Chước, đây là thẻ của chị, mật mã là sáu số 6, em cầm đi thanh toán, đỡ phải đợi bà chủ của em đến làm khó em."
Diệp Chước giống như con kiến đang giãy giụa hấp hối.
Lúc này chìa tay thần thánh ra với Diệp Chước, Diệp Chước nhất định sẽ cảm kích cô ta vô cùng.
"Cảm ơn, không cần đâu ạ." Diệp Chước mỉm cười.
Mục Hữu Dung không ngờ Diệp Chước lại không biết điều như vậy, nụ cười trên khóe miệng cứng đờ, sau đó khôi phục lại vẻ tự nhiên.
Diệp Chước.
Cô ta thật sự đã thay đổi rồi.
Nếu là trước đây, khi mà cô ta chìa tay ra giúp đỡ, Diệp Chước chắc chắn sẽ nhận lấy ngay.
Chẳng mấy chốc, Tiền Linh Ngọc đã đến: "Tiểu Diệp! Cháu làm sao vậy hả! Sao có thể gọi sai món ăn của khách được! Mau mau xin lỗi khách đi!"
Là bà chủ, Tiền Linh Ngọc đương nhiên sẽ không đắc tội khách hàng.
Họ mở cửa làm ăn, quan trọng nhất là dịch vụ.
Dứt lời, Tiền Linh Ngọc lại cúi đầu xin lỗi Lâm Ngũ Nguyệt: "Vị khách này thật sự xin lỗi!"
Lâm Ngũ Nguyệt cúi đầu uống trà, vẻ mặt cao ngạo, căn bản không thèm để ý đến Tiền Linh Ngọc.
Tiền Linh Ngọc tiếp tục nhìn Diệp Chước: "Tiểu Diệp, cháu còn không mau xin lỗi khách đi!"
"Bà chủ, cô đừng vội, chúng ta nghe cái này trước đã." Diệp Chước chậm rãi lấy điện thoại di động từ trong túi ra.
Chốc lát, tiếng đối thoại truyền ra từ điện thoại di động.
"''
"Cho tôi gọi tất cả các món trong thực đơn."
"Gọi nhiều như vậy, ba cô gái các cô ăn không hết đâu?"
"Tôi là khách hàng, hay cô là khách hàng?"
"''
Không ai ngờ rằng Diệp Chước lại thu âm.
Bầu không khí có chút lúng túng.
Ngay cả Mục Hữu Dung cũng có chút ngồi không yên.
Vốn dĩ muốn cho Diệp Chước một bài học, không ngờ lại bị Diệp Chước chơi xỏ.
Ai chịu nổi cái loại tức giận này?
Con nhỏ tiện nhân chết tiệt này!
Lâm Ngũ Nguyệt và Tằng Nhu nhìn nhau, đều nhìn thấy sự không cam lòng trong mắt đối phương.
Diệp Chước tiếp tục nói: "Mấy vị có phải cố ý đến gây sự hay không? Bà chủ, hay là chúng ta báo cảnh sát đi."
Báo cảnh sát?
Lâm Ngũ Nguyệt và Tằng Nhu đều là những người sĩ diện, nếu thật sự báo cảnh sát làm lớn chuyện, truyền ra ngoài, họ còn mặt mũi nào đứng trong giới nữa?
Lâm Ngũ Nguyệt "bộp" một tiếng đứng dậy, "Ai nói chúng tôi cố ý? Chúng tôi chỉ là đùa với các người một chút thôi!"
Diệp Chước mỉm cười, "Vậy thì mời thanh toán trước đi, tổng cộng 2617 tệ. WeChat hay Alipay?"
"Quẹt thẻ!" Lâm Ngũ Nguyệt nghẹn một hơi.
Diệp Chước cười híp mắt nhận lấy thẻ.
Sau khi thanh toán xong, Diệp Chước trả lại thẻ cho Lâm Ngũ Nguyệt, "Chúc ba vị dùng bữa vui vẻ."
Lâm Ngũ Nguyệt tức giận nhận lấy thẻ, quay sang nhìn Mục Hữu Dung và Tằng Nhu, "Chị Hữu Dung, Nhu Nhu, chúng ta đi thôi."
"Ừm." Mục Hữu Dung gật đầu, bước chân đi trước.
Diệp Chước tâm trạng vui vẻ theo ra ngoài, tiễn ba người ra khỏi cửa hàng, "Ba vị đi thong thả, lần sau nếu còn muốn gây sự thì tôi lúc nào cũng tiếp đón, nhưng mà..."
Nói đến đây cô dừng lại, ngón trỏ trắng nõn chỉ vào một bên thái dương "Lần sau nhớ mang theo chút não, vì mẹ tôi không cho tôi chơi với người thiểu năng."
"Cô!" Lâm Ngũ Nguyệt tức giận, giơ tay trái lên, đánh về phía mặt Diệp Chước.
Diệp Chước hơi nghiêng người, cứ thế tránh được tay của Lâm Ngũ Nguyệt.
Vì dùng lực quá mạnh, tay của Lâm Ngũ Nguyệt trực tiếp đập vào cây long não sau lưng Diệp Chước!
"Bốp!"
"Ngũ Nguyệt, cậu không sao chứ?" Tằng Nhu giật mình.
"Đau..." Lâm Ngũ Nguyệt đau đến mức nước mắt trào ra.
Trước cảnh tượng này, Diệp Chước không khỏi cảm thán một câu, "Thật là thiểu năng năm nào cũng có, năm nay đặc biệt nhiều."
Nói xong, cô quay người đi vào trong cửa hàng.
Lâm Ngũ Nguyệt nhìn bóng lưng Diệp Chước, nghiến răng nghiến lợi nói: "Con nhỏ tiện nhân! Mày đợi đấy cho tao!"
Cô ta nhất định sẽ khiến Diệp Chước phải trả giá.
Trong mắt Lâm Ngũ Nguyệt lóe lên một tia sáng âm độc.
Trong cửa hàng, chị Lưu thấy Diệp Chước đi vào, vội vàng đi tới nói: "Tiểu Diệp, cháu giỏi lắm!" Vốn tưởng rằng Diệp Chước sẽ phải chịu thiệt thòi này, không ngờ Diệp Chước lại có chiêu sau!
Diệp Chước không nhanh không chậm vén tay áo lên, lộ ra một đoạn cổ tay thon thả trắng nõn, "Chuyện nhỏ thôi ạ."
Chị Lưu tiếp tục nói: "Đúng rồi, ba người đó có quen biết cháu không vậy?"
Diệp Chước lắc đầu, "Không quen ạ."
"Vậy tại sao họ lại làm khó cháu?" Chị Lưu hỏi.
Diệp Chước hơi nhướng mày, "Có lẽ ba người họ ghen tị với nhan sắc của cháu?"
Dù sao thì cháu cũng rất xinh đẹp mà!
Chị Lưu bị chọc cười ha hả.
Tuy nhiên, lời này tuy là nói đùa, nhưng cũng là sự thật, Diệp Chước quả thật rất xinh đẹp, hơn nữa là kiểu xinh đẹp toát ra từ cốt cách, người khác căn bản không thể bắt chước được.
Lúc tan làm, Diệp Sâm đến đón Diệp Chước về.
Vì mấy ngày nay tối nào cũng đến sòng bạc, Diệp Sâm vô thức đi về hướng sòng bạc.
"Cậu ơi, hôm nay chúng ta không đến sòng bạc nữa đâu ạ." Diệp Chước nói.
"Tại sao?" Diệp Sâm hỏi.
Diệp Chước nói: "Cậu ơi, dựa vào cờ bạc để thắng tiền không phải là kế sách lâu dài."
Diệp Sâm gãi đầu, "Cháu gái lớn à, cháu đánh bạc giỏi như vậy, không đến sòng bạc thì tiếc lắm đó! Thật là lãng phí nhân tài!"
"Cậu ơi, sau này cậu cũng không được đến sòng bạc nữa." Diệp Chước quay đầu nhìn Diệp Sâm.
"Tại sao?" Diệp Sâm mặt đầy dấu chấm hỏi.
Từ trước đến nay đều là người lớn quản người nhỏ.
Khi nào thì người nhỏ quản người lớn, còn quản một cách đương nhiên như vậy?
Nhưng mà, Diệp Chước nói không cho cậu ta đi, cậu ta thật sự không dám đi.
Diệp Chước nói một cách chính nghĩa: "Vì sòng bạc không phải là nơi tốt đẹp gì, làm người phải có chí tiến thủ, không thể nghĩ đến cờ bạc! Hơn nữa, cháu là một cô gái xinh đẹp như vậy, sao có thể đến sòng bạc được chứ? Để người khác nhìn thấy, ảnh hưởng không tốt biết bao!"
Diệp Sâm: "..." Nói cứ như người mấy đêm trước ở sòng bạc khoa chân múa tay không phải là cháu vậy.
Không nhìn ra, cô cháu gái lớn này của anh ta còn có hai bộ mặt.
"Đằng kia có bán bún thang, chúng ta đến ăn một bát đi." Diệp Chước đột nhiên phát hiện bên đường có một quán bún nhỏ.
Diệp Sâm chỉ có thể thỏa hiệp, "Được rồi."
Đến quán ngồi xuống.
Chủ quán nhiệt tình lập tức hỏi: "Hai vị muốn ăn gì ạ?"
"Cho cháu một bát bún bò, cậu ơi, cậu ăn gì ạ?" Diệp Chước không có nhiều yêu cầu, trực tiếp ngồi xuống, rót cho mình một cốc trà lúa mạch.
Diệp Sâm nói: "Giống cháu, tiện thể cho thêm một chai bia."
"Cháu cũng muốn uống bia." Diệp Chước nói.
Diệp Sâm nói: "Trẻ con uống rượu gì? Ông chủ, cho thêm một cốc Coca Cola đá!"
Trẻ con.
Cô sống hai kiếp người, chưa từng có ai xem cô là trẻ con.
Diệp Chước nhướng mày, mắt cũng sáng lên theo, bớt đi ba phần lạnh lùng.
**
Sòng bạc ngầm dưới lòng đất.
Hai bóng người đúng giờ xuất hiện ở lan can tầng hai.
Một người trong đó mặc áo dài kiểu Trung Quốc, nút thắt được cài cẩn thận đến tận cùng, dựa vào lan can chạm khắc, ngón tay trắng nõn móc một chuỗi hạt Phật được mài giũa rất nhẵn nhụi, toàn thân tỏa ra một cảm giác xa cách cấm dục.
"Không phải nói là lạt mềm buộc chặt sao? Tối nay cô ấy không đến." Giọng điệu tuy là lơ đãng, nhưng ẩn chứa sự lạnh lẽo trong trẻo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play