Chị Lưu hơi nhíu mày, nhỏ giọng nói: "Tiểu Diệp, hay là cháu nhún nhường một chút đi."
Nếu thật sự gọi Tiền Linh Ngọc tới, thì chuyện này không thể nào giải quyết êm đẹp được, đến lúc đó, Diệp Chước không chỉ phải bồi thường tiền, mà còn phải cúi đầu xin lỗi.
Rõ ràng ba người này cố ý nhằm vào Diệp Chước.
Tằng Nhu cười khẩy một tiếng: "Đến nửa điểm biết thời thế* cũng không có, trách không được chỉ có thể làm nhân viên phục vụ. Tôi nói trước cho cậu biết, bây giờ cậu dập đầu xin lỗi chúng tôi, tôi còn có thể tha thứ cho cậu, một khi lãnh đạo của cậu tới, thì cái hóa đơn này, cậu tự mình trả đi."
*Biết thời thế: Thành ngữ này ý chỉ người biết nhìn nhận tình hình, thế cuộc, để đưa ra quyết định hoặc hành động phù hợp, tránh gây bất lợi cho bản thân.
Hai ba nghìn tệ, đối với thiên kim hào môn như cô ta, ngay cả chín trâu mất sợi lông* cũng không tính là gì.
*Chín trâu mất sợi lông: Câu thành ngữ này ý chỉ một vật vô cùng nhỏ bé so với tổng thể, không đáng kể.
Nhưng đối với Diệp Chước cái con nhỏ nghèo rớt mồng tơi này, là một khoản tiền lớn!

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play