Sở Nam Thư dựa vào ký ức của nguyên thân mà quay trở lại Hàn Thanh Phong. Trên đường đi, y phải hứng chịu không ít những ánh mắt châm chọc, khinh thường kín đáo.

Thiếu niên khoác trên mình bộ y phục trắng, lưng thẳng tắp, giữa hàng lông mày khẽ chau lại, ánh mắt lạnh lùng quét qua từng ánh nhìn ác ý, khiến cho đám đệ tử ngoại môn vốn đang có ác cảm kia phải giật mình rồi càng thêm chột dạ.

Dù sao thì, Sở Nam Thư vẫn là đệ tử thân truyền của Phù Tễ Tiên Tôn—chưởng phong của đệ nhất phong Thanh Vân Tông, cũng là người có tu vi cao nhất khắp Huyền Vũ đại lục.

So với bọn họ – những đệ tử ngoại môn – thì thân phận ấy đúng là một trời một vực…

Chỉ là hôm nay, Sở Nam Thư có vẻ không giống với mọi khi. Trước kia y lúc nào cũng cúi đầu, co ro, không dám nhìn ai. Nhưng bây giờ lại toát ra một khí chất thanh lãnh, cao quý.

【Ting! Cảm giác xa cách +5! Ký chủ đại nhân cố lên nữa nhé!】

Sở Nam Thư hừ lạnh một tiếng – đám người này rồi sẽ phải nhìn lại y bằng con mắt khác thôi.

y đẩy cửa bước vào gian phòng thuộc về mình.

Phòng của đệ tử thân truyền hoàn toàn khác với đệ tử ngoại môn. Tại mỗi ngọn núi, phòng ở của đệ tử thân truyền đều được bố trí ở lưng chừng núi – nơi có linh khí dồi dào, và mỗi người một phòng riêng biệt.

Còn Tông chủ của mỗi ngọn núi thì ở đỉnh núi nơi linh khí dồi dào nhất, được hưởng Linh Tuyền, linh động, rừng linh khí – những nơi đã hấp thụ tinh hoa của trời đất, nhật nguyệt.

Mà nơi có linh khí nồng đậm và thuần khiết nhất trong toàn bộ Thanh Vân Tông, chính là chỗ ở sâu trong Lâm Uyên của Phù Tễ Tiên Tôn.

Sở Nam Thư đánh giá căn phòng đơn sơ, thậm chí có phần tàn tạ này, trong mắt lộ ra vẻ bất đắc dĩ.
Dù sao cũng là đệ tử thân truyền, sao phòng lại có thể rách nát đến mức này chứ…

Cái lỗ to tướng trên trần nhà kia, trời mưa thật sự sẽ không dột sao?

Cái ghế thiếu một chân thì ngồi vào làm sao giữ được thăng bằng chứ, trời ạ!

Còn cái giường này nữa… Đừng tưởng trải tấm vải lên là y không nhìn ra dưới đó toàn là rơm rạ nhé!

Sở Nam Thư thở dài một tiếng. Xem ra Phù Tễ Tiên Tôn thật sự không để tâm chút nào đến vị đệ tử thân truyền trên danh nghĩa này. Phải tìm thời cơ thích hợp để đến gặp người một chuyến thôi.

Nhưng việc cần làm ngay bây giờ, là kiếm gì đó bỏ bụng đã. Bụng y nãy giờ đã réo lên đến lần thứ ba rồi...

Hiện tại chắc Phù Tễ Tiên Tôn vẫn đang ở chủ phong bàn chuyện đại tuyển của tông môn với chưởng môn.

Sở Nam Thư liếm môi, ánh mắt sáng rực.

Nghe đồn trong Linh Tuyền có nuôi một loại Linh Ngư đã hấp thu tinh hoa vạn vật, mùi vị cực kỳ mỹ vị đó nha...

Linh Ngư... Nguy rồi!

Sở Nam Thư nghênh ngang đi lên đỉnh Hàn Thanh Phong, suốt cả đường không gặp lấy một đệ tử.

Phù Tễ Tiên Tôn vốn là người ưa yên tĩnh, thường ngày cũng không gọi đệ tử lên đỉnh núi.

Ngay cả nam phụ Sở Nam Thư, lúc còn đang cố lấy lòng Phù Tễ Tiên Tôn, cũng không dám tùy tiện lên đỉnh. Có một lần bị người khác dụ dỗ vô tình bước vào sâu trong Lâm Uyên, suýt nữa thì bị tước bỏ thân phận đệ tử thân truyền, từ đó khiến Phù Tễ Tiên Tôn lại càng thêm lạnh nhạt với y.

Từ đó về sau, nam phụ Sở Nam Thư không bao giờ dám lên đỉnh Hàn Thanh Phong nữa, thậm chí còn hiếm khi gặp được sư tôn của mình.

Về sau, người duy nhất được Phù Tễ Tiên Tôn khoan dung cho phép tự do lên đỉnh chỉ còn lại Mạnh Thiển Niên. Cũng bởi vậy mà nam phụ Sở Nam Thư càng thêm ghen tức với Mạnh Thiển Niên.

Bên này, Sở Nam Thư đang vừa lẩm nhẩm hát vừa bước vào địa phận đỉnh núi.

Còn ở chủ phong, nơi Phù Tễ Tiên Tôn đang cùng chưởng môn bàn chuyện đại tuyển của tông môn, thì chân mày của Phù Tễ Tiên Tôn đột nhiên khẽ nhíu lại.

“Sư đệ, có phải người phát hiện điều gì bất ổn?”

Trong Chính Điện trang nghiêm, năm vị Tông chủ của Thanh Vân Tông đang an tọa.

Trong đó nổi bật nhất chính là nam nhân ngồi tại một trong các vị trí chủ tọa.

Hắn sở hữu dung mạo tựa như thần linh, nhưng lại không mang theo chút lòng từ bi của thần.

Ngược lại, toàn thân toát ra hàn ý băng giá, mí mắt hơi rũ che khuất đôi đồng tử ánh kim nhạt, sống mũi cao thẳng, môi mỏng gần như không chút sắc hồng, gương mặt không có biểu cảm dư thừa, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, thoạt nhìn có vẻ ôn hòa nhưng bên trong lại ẩn chứa sát khí lạnh lùng sắc bén.

Điều kỳ lạ là, người này rõ ràng có khuôn mặt vô cùng trẻ trung và tuấn mỹ, nhưng lại để một mái tóc bạc dài như lụa cao cấp dưới ánh trăng.

“Không có.”

Hắn trả lời câu hỏi của chưởng môn một cách lãnh đạm, ngón tay thon dài nhẹ nhàng động đậy.

Một tia thần thức lặng lẽ rời khỏi Chưởng Môn điện mà không ai hay biết, bay thẳng về phía đỉnh Hàn Thanh Phong, hóa thành một con linh điểu màu trắng đậu trên cành của một cây linh thụ, quan sát người vừa đột ngột xông vào bên dưới.

【Ký chủ ơi, chúng ta đột ngột xông vào thế này có bị phát hiện không đó? Ở đây chẳng thấy một bóng người nào cả…】

“Tự tin lên, kiểu xông vào thế này chắc chắn sẽ bị phát hiện.”

【A a a vậy phải làm sao giờ ký chủ… Anh công số một đó là người có lực chiến cao nhất luôn á!】

“Hửm, chính là muốn thu hút sự chú ý của hắn mà.” – Sở Nam Thư khẽ cười một tiếng.

Muốn ngăn cản mấy anh công khác còn dễ, chứ Phù Tễ Tiên Tôn – công số một mới là  bàn tay vàng lớn nhất của Mạnh Thiển Niên.

Không có sự giúp đỡ của hắn, Mạnh Thiển Niên tuyệt đối không thể nâng tư chất tầm trung của mình lên mức thuần đỉnh cấp, lại càng không thể thuận lợi hấp thu thể chất lô đỉnh của nam phụ Sở Nam Thư một cách “êm đẹp”.

Nghĩ đến đây, Sở Nam Thư sải bước nhanh hơn.

Thật sự rất mong chờ được gặp mặt vị sư tôn thân yêu của mình đó…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play