Sau khi vào thu, thời tiết dần trở nên lạnh hơn, thế nhưng trên người Ninh Cửu lại chỉ mặc một chiếc áo blouse trắng mỏng manh cùng một chiếc quần short trên đầu gối.

Đôi chân dài mảnh khảnh lộ ra dưới chiếc quần short quá khổ trông thật trống trải, hai đầu gối cậu để lộ những vết trầy xước đỏ bầm do va chạm.

Mắt cá chân bên phải sưng tấy rõ ràng, khiến cậu phải khập khiễng từng bước đi vào trong nhà máy.

Có lẽ vì nể mặt vị khách quý Mục Cảnh Dật, bảo vệ không còn thô lỗ kéo tay Ninh Cửu như trước nữa, mà nhẹ nhàng đỡ lấy cậu.

Người bảo vệ định đưa tay nhận chiếc ô lớn từ tay cậu, nhưng lại bị cậu phản ứng mạnh mẽ từ chối.

Các ngón tay cậu siết chặt lấy cán ô, đầu ngón trắng bệch như mất máu, giống như đang ôm chặt một vật báu.

Trợ lý Giang Kha Ngôn rất tinh ý, tự mở ô của mình che cho Mục Cảnh Dật.

“Cậu quay lại xe đi, bật sẵn điều hòa ấm trong xe lên.”

“Vâng, Mục tổng.”

Giang Kha Ngôn tiễn anh đến chốt bảo vệ trước cửa nhà máy.

“À đúng rồi,” Mục Cảnh Dật gọi cậu ta lại, “trong cốp xe có hộp thuốc y tế khẩn cấp, tìm xem có thuốc xử lý vết trầy xước và bong gân không.”

“Vâng, Mục tổng cứ yên tâm.”

Mục Cảnh Dật đứng dưới ánh đèn chốt bảo vệ, chờ chú mèo nhỏ của mình.

Chú mèo nhỏ run rẩy ấy vẫn còn sợ hãi vị tổng tài cao lớn, lạnh lùng, nhưng càng lo hơn việc Mục Cảnh Dật sẽ bỏ đi, để lại cậu một mình trong nhà máy, trở thành một omega bị vứt bỏ.

Mục Cảnh Dật không muốn chú mèo nhỏ rời khỏi xưởng nhà máy, nhưng khi tìm thì lại không thấy bóng dáng cậu đâu.

Một lúc lâu sau, một bóng người mặc đồ trắng xuất hiện ở cửa nhà máy.

Cậu đã thay một bộ đồ thường ngày sạch sẽ, nhưng trông lại không vừa vặn. Chiếc hoodie quá rộng che khuất thân thể gầy guộc của cậu, ống quần rộng thùng thình gần như quét đất.

Nhìn qua cũng biết đây là quần áo mượn tạm từ ai đó.

Cổ chân sưng to bị nhét vào giày thể thao, mỗi bước đi đều khập khiễng.

Đôi mắt xanh lam đảo một vòng trong nhà xưởng trống trải, nhanh chóng bắt được hình bóng người đàn ông đang đứng dưới ánh đèn vàng mờ mờ.

Ánh đèn kéo dài bóng anh ra, khiến vóc dáng anh càng thêm cao lớn.

“Thưa ngài!”

Ninh Cửu không còn để tâm đến cổ chân vẫn còn đau, vội vàng chống ô lao vào màn mưa, chạy về phía người đang chờ mình.

“Đừng chạy, coi chừng chân.”

Mục Cảnh Dật bước tới đón cậu, đỡ lấy thân thể chao đảo, che chở cánh tay cho cậu.

Chỉ cần đưa tay vào tay áo hoodie rộng thùng thình, anh đã dễ dàng chạm đến cánh tay gầy gò của chú mèo nhỏ.

Ninh Cửu gầy đến tội nghiệp, trên gương mặt không còn chút thịt, gần như hóp lại.

Cậu không mang theo hành lý gì, trong tay chỉ có một chiếc chuông nhỏ rách nát và cây dù mà ngài đã tặng.

 “Thưa ngài, để ngài đợi lâu rồi, ô của ngài…”

Omega nhỏ giơ cao chiếc ô trong tay, cho đến khi có thể che được đầu ngài dưới mái hiên chốt bảo vệ.

Mục Cảnh Dật không nhận lấy chiếc ô đó.

Gió lạnh thổi qua đỉnh đầu chú mèo nhỏ, mái tóc ngắn màu bạc đã khô bị gió thổi rối bời, có lúc dính cả vào mặt cậu.

Chiếc đuôi mèo mềm mại phía sau cũng đã được hong khô, trở nên bông xù, vừa mềm vừa nhẹ, bị gió thổi bay tán loạn.

Omega nhỏ này có lẽ đã hòa hợp với một con mèo lông dài màu trắng.

Mục Cảnh Dật nghĩ vậy.

“Còn đi được không?”

Anh vẫn nhớ rõ những vết thương rớm máu nơi đầu gối chú mèo nhỏ, cũng nhìn thấy cổ chân sưng đỏ đến mức làm biến dạng đôi giày thể thao bằng vải rẻ tiền.

Được Mục Cảnh Dật nhắc nhở, Ninh Cửu mới chú ý đến cổ chân và hai đầu gối đang đau nhói từng đợt của mình.

Cậu lảo đảo, đứng không vững, thân hình mảnh mai như thể chỉ cần một cơn gió nữa là có thể bị cuốn đi.

Cơn đau do trật chân ngày càng nặng, buộc cậu phải dồn toàn bộ trọng tâm sang chân còn lại. Gần như đã không thể bước đi nổi nữa, nhưng cậu vẫn cố gắng tỏ ra mạnh mẽ, không hề than vãn.

“Em... em đi được.”

Cậu sợ Mục Cảnh Dật sẽ bỏ lại mình ở cái nhà máy sản xuất hòa hợp giống như ác mộng này, nên gắng gượng nói ra lời đó.

Mục Cảnh Dật thu hết mọi thứ vào mắt, nhưng không vạch trần lời nói dối vụng về ấy, chỉ lặng lẽ dang rộng vòng tay.

“Để tôi bế em.”

Vì thiếu hoàn toàn mùi hương thông tin tố alpha, nên vị tổng tài xuất thân danh giá này chưa từng bước vào bất kỳ mối quan hệ thân mật nào với omega.

Mục Cảnh Dật mang theo một loại trách nhiệm cố hữu với omega – một thứ trách nhiệm có phần cứng nhắc, bắt nguồn từ nền giáo dục quý tộc nghiêm khắc anh đã nhận từ bé.

Anh cho rằng, bản thân cần phải chăm sóc omega mà mình đã đưa về nhà.

Ninh Cửu, người gần như cả đời chưa từng gặp qua mấy alpha, khựng lại tại chỗ, đôi môi tái nhợt mấp máy, lắp bắp lên tiếng:

“C-có... thể sao?”

Mục Cảnh Dật khẽ mím môi nở một nụ cười im lặng, không nói thêm gì, bước lên một bước ôm lấy vòng eo nhỏ đến đáng lo của chú mèo con.

Vòng tay anh gần như có thể ôm trọn phần eo ấy chỉ bằng một cánh tay.

Omega gầy guộc rơi gọn vào trong vòng tay rắn chắc.

Thân thể rắn rỏi do thường xuyên rèn luyện được giấu dưới bộ âu phục may đo tinh tế, giờ đây đang ôm lấy vòng eo của Ninh Cửu.

Trong khoảnh khắc bị nhấc bổng lên, chú mèo nhỏ giật mình căng cứng cả người, tay vẫn nắm chặt cây dù.

“Đừng sợ, tôi sẽ không để em ngã.”

Đối với Mục Cảnh Dật, chú mèo này quá gầy yếu rồi, nhẹ đến mức gần như không có trọng lượng. Anh bế mèo con theo tư thế bế ngang, vững vàng ôm lấy, còn nhẹ nhàng vỗ vỗ vào eo cậu để trấn an.

“Không... không sợ đâu…”

Ngược lại, cánh tay rắn chắc của người đàn ông lại mang đến một cảm giác an toàn vô cùng. Ninh Cửu được ôm trong lòng, ngửi thấy hương thơm quyến rũ mèo kia — mùi hương ấy xen lẫn với hơi lạnh ẩm ướt của nước mưa, len lỏi vào khứu giác của cậu.

Chính mùi hương ấy khiến cậu dần bình tĩnh lại, tâm trạng căng thẳng từ từ dịu xuống, cơ thể căng cứng cũng bắt đầu thả lỏng, rồi từng chút một, như bị rút hết sức lực.

Chú mèo nhỏ mềm nhũn hoàn toàn trong vòng tay của ngài, vô thức tựa đầu lông xù lên trước ngực anh.

Một cái ôm vừa ấm áp vừa vững chãi.

Thứ mà chú mèo nhỏ này chưa từng dám mơ đến, lại dễ dàng có được như thế.

Chiếc đuôi mèo rũ xuống mềm mại đong đưa theo từng bước chân của người đang bế cậu, thỉnh thoảng lại khẽ quệt vào đầu gối Mục Cảnh Dật mỗi khi anh nhấc chân.

Ninh Cửu không phát hiện ra điều đó, nếu không nhất định sẽ vội vã ôm đuôi mình vào lòng ngay.

Hiện giờ, cậu chỉ chăm chú, lặng lẽ hít lấy hương alpha dễ chịu ấy, từng hơi thở khiến lồng ngực phập phồng nhẹ, làm chiếc áo hoodie rộng thùng thình hơi phồng lên.

Khoảng cách giữa hai người cực kỳ gần, Ninh Cửu gần như dán sát vào miếng dán ngăn cách thông tin tố alpha vừa mới bong ra một chút kia.

Cậu cảm thấy hơi choáng váng, nhưng chưa đến mức mất ý thức.

Chú mèo nhỏ như thể đang lâng lâng, ánh mắt mờ mịt, nhưng vẫn không thể cưỡng lại được mùi hương thu hút ấy, theo bản năng mà ra sức hít lấy từng tia thông tin tố alpha nhàn nhạt.

May là miếng dán ngăn sau gáy của Mục Cảnh Dật chỉ hơi bong một chút, mùi hương đó nhạt đến mức gần như bị gió lạnh cuốn đi, chỉ có chú mèo mới có thể cảm nhận được.

Nhưng chỉ một chút xíu hương thơm ấy thôi, đối với một omega đã được tiêm thông tin tố tương thích từ alpha vào tuyến thể như Ninh Cửu, cũng đủ để làm xao động cảm xúc.

“Tiểu miêu, em không sao chứ?”

Da dưới lòng bàn tay Mục Cảnh Dật bỗng trở nên nóng bất thường, phần eo mảnh khảnh trong vòng tay anh, dù đã có lớp hoodie ngăn cách, vẫn truyền lại cảm giác nhiệt độ lạ lùng.

Ninh Cửu bừng tỉnh khỏi cơn ngây ngất, cả người run lên một cái, quay đầu đi nơi khác.

Gió lạnh khiến cậu tỉnh táo đôi chút, nhưng cũng khiến cậu rùng mình vì rét.

Cậu không dám nói với vị tiên sinh mới gặp mặt rằng… mình vừa rồi đang lặng lẽ hít lấy thông tin tố alpha trên người anh.

Việc đó là bất lịch sự, cũng không nên làm.

Người trong nhà máy đã dạy bọn họ rằng, khách hàng mua họ về là chủ nhân, không được yêu cầu chủ nhân tiết ra tin tức tố.

“Em hình như... bị cảm rồi.”

Đôi má tái nhợt của mèo con bị tin tức tố alpha hun đến đỏ hồng, trông cứ như bị sốt cao làm bỏng lên vậy.

Mục Cảnh Dật không ngửi được mùi tin tức tố của chính mình, cũng hoàn toàn không nhận ra miếng dán ngăn tin tức tố sau cổ mình đã bị hé ra một góc nhỏ.

Anh tin lời của Ninh Cửu.

Cuối con đường phía trước, ánh đèn xe chói mắt nhấp nháy đèn cảnh báo khẩn cấp.

“Trên xe có thuốc cảm dùng khi cần, lát nữa lấy mấy viên uống vào.”

Mèo con nói dối xong thì có chút chột dạ, né tránh ánh mắt của anh, ánh nhìn bối rối đảo loạn khắp nơi, bị đèn pha phía đuôi xe chiếu vào làm cho lóa mắt trắng xóa.

Cũng có lẽ là lượng tin tức tố alpha tích tụ trong cơ thể đang ngóc đầu trỗi dậy, làm rối loạn thần trí vốn đã yếu ớt của omega nhỏ.

“Cảm... cảm ơn ngài...”

Giọng Ninh Cửu khàn khàn, kéo theo một âm đuôi không bình thường.

Bên trong xe đã cách biệt với gió lạnh ngoài trời, luồng gió ấm phía sau xe phả mạnh khiến lông mềm trên tai mèo bay tán loạn. Gió ấm khô ráo hơn hẳn gió thu ẩm ướt bên ngoài, thổi vào da thịt cũng dễ chịu hơn nhiều.

Ninh Cửu ngồi ngơ ngác ở hàng ghế sau êm ái, cố giữ một khoảng cách nhỏ với alpha bên cạnh.

Cậu yên lặng ngồi trong không gian nhỏ hẹp này, cùng ở chung với hai alpha gần như xa lạ.

Hương vị của anh đậm hơn hẳn, đồng thời, cậu cũng có thể ngửi thấy một luồng tin tức tố alpha hoàn toàn xa lạ khác.

Mèo con vốn có khứu giác nhạy gấp hàng trăm nghìn lần so với con người.

Bản năng phản kháng của omega đối với alpha lạ, cộng với tiếng mưa lớn khắc sâu trong ký ức đau đớn, khiến mèo con cảm thấy cực kỳ bất an.

Cậu ôm chặt cái đuôi mèo trắng mềm mại của mình, gần như sắp thu mình vào bên cạnh cửa xe.

“Cảm thấy khó chịu lắm sao?”

Giọng nói nhẹ nhàng của alpha rất dịu dàng, khí chất ôn hòa cùng với mùi tin tức tố của anh cũng thu hút mèo con.

Ninh Cửu lắc đầu, ngay cả sức lực để nói cũng không còn nhiều.

“Trợ lý Giang, đưa cậu ấy đến khoa cấp cứu bệnh viện.”

“Không muốn!”

Ninh Cửu nắm chặt lấy cổ tay của anh.

Đôi mắt xanh biếc ngập tràn nỗi sợ hãi, đôi mắt sưng đỏ long lanh lệ quang. Cậu như bắt được một từ khóa về sự sợ hãi, phản xạ mà liên tục lắc đầu.

Mèo con thậm chí không nhận ra mình đang nắm tay anh mạnh đến mức nào.

Ninh Cửu sợ bệnh viện, sợ khoa cấp cứu bệnh viện.

“Ngài, làm ơn... em không sao, ngủ một giấc là ổn mà…”

Khi cơn hoảng loạn khiến giọng nói cậu trở nên cao vút, Ninh Cửu nhận ra mình đã mất kiểm soát.

Cậu sợ hãi áp tay vào tai mèo, run rẩy nói nhỏ xin anh.

Mục Cảnh Dật vỗ về nhẹ nhàng vào mu bàn tay cậu, không còn kiên quyết đưa cậu đến bệnh viện nữa.

“Được rồi, chúng ta về nhà.”

Anh nhắn tin cho bác sĩ gia đình nhà Phó, ra hiệu cho Trợ lý Giang lái xe về nhà.

Chai xịt trị thương được đưa vào trong tay Ninh Cửu, cậu lắng nghe lời dặn của anh, ngoan ngoãn gật đầu đáp lại.

Cậu cố gắng làm mình trông đỡ yếu ớt hơn, không còn như lúc trước.

Dù thực tế là cậu chẳng khá hơn chút nào.

Nhưng đối với việc phải gượng gạo này, mèo con từ khi bước ra khỏi nhà máy omega đã quá quen thuộc.

“Cần tôi giúp gì không?”

Ninh Cửu vội vàng từ chối việc ngài giúp cậu xịt thuốc.

Ngài là khách quý của nhà máy, là người đã mua cậu, là chủ nhân đã nhận nuôi con mèo nhỏ, không thể để ngài phục vụ mình.

"Được rồi, nếu có gì không hiểu thì hỏi tôi."

Ánh mắt của Mặc Cảnh Dật dừng lại một chút trên mắt cá chân của con mèo nhỏ, cuối cùng không ép buộc.

Trong nền giáo dục tốt về alpha mà anh đã tiếp nhận, anh hiểu và chấp nhận rằng con mèo omega vừa được đón về, bản năng sẽ từ chối anh, một alpha xa lạ.

Khi còn nhỏ, anh đã nuôi một con mèo hoang.

Con mèo nhỏ đối với một chủ nuôi xa lạ mới bước vào cuộc sống của nó, luôn cần thời gian để làm quen.

Chuyện này không thể vội vã, cũng không thể ép buộc.

Anh cảm thấy, để con mèo nhỏ chấp nhận mình, còn một chặng đường dài phía trước.

Mặc Cảnh Dật tháo từng vỏ bao thuốc mới mà Ninh Cửu đang cầm trong tay, rồi lại đặt nó trở lại tay cậu.

Những lọ thuốc mới tinh, vỏ nhôm phản chiếu ánh sáng từ đèn trần xe phía sau.

Ninh Cửu chưa từng thấy loại thuốc đắt tiền như vậy trong nhà máy.

Vết thương trên người cậu đa phần là do thời gian tự lành.

"Cảm ơn ngài..."

Ninh Cửu buông lỏng đuôi mèo mà cậu luôn ôm chặt trong tay, đôi tay nắm lấy phần giữa của đuôi mèo.

Đuôi mèo thả xuống tạo thành một độ cong đẹp mắt, lớp lông mèo trắng mềm mại bị luồng gió ấm trong xe thổi làm xao động.

Ninh Cửu siết chặt đuôi mèo của mình, giơ tay dài ra, đưa đuôi mèo tới trước mặt Mặc Cảnh Dật.

Âm thanh của con mèo nhỏ nhẹ nhàng, mềm mại:

"Ngài, sau này xin chỉ giáo nhiều."

Trong lòng Mặc Cảnh Dật bình lặng như nước, hiếm khi có một cơn sóng nhỏ dâng lên bởi hành động này.

Lòng bàn tay rộng lớn nắm lấy đuôi mèo.

Ngón tay của anh bị lớp lông mềm mại bao bọc, cảm giác ấm áp của lông thú khiến anh cảm thấy vô cùng dễ chịu.

Dưới lớp lông, đuôi mèo thực sự mang nhiệt độ cơ thể ấm áp, kết nối với cơ thể của Ninh Cửu.

Mặc Cảnh Dật nhẹ nhàng xoay nhẹ đuôi mèo ấm áp trong tay.

Có thể thấy rõ ràng, con mèo nhỏ nhạy cảm run lên một chút, sắc đỏ trên mặt càng sâu hơn.

Giọng nói trầm ấm của anh vang lên cùng một tiếng cười nhẹ nhàng.

"Chào mừng cậu về nhà, mèo con."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play