Trác cười, nhưng trong lòng có chút mất kiên nhẫn.
Hắn đến đây chỉ vì nghe lệnh tộc trưởng, muốn xác nhận xem Liễm đã chết hay chưa. Nếu không phải vì nhiệm vụ này, ai lại muốn đến nơi quỷ quái này chứ?
Nhưng tất nhiên, hắn không thể để lộ suy nghĩ thật sự, vẫn giữ vẻ mặt đầy quan tâm mà nói:
"Ngươi đừng trách ta, tất cả đều là vì muốn tốt cho ngươi. Gả cho Áo Cách chẳng phải còn tốt hơn ở trong bộ lạc để người khác bắt nạt sao?"
"Đây mà ngươi gọi là tốt với ta à?"
Kha Liễm nhếch môi cười lạnh, nâng chân lên một chút. Trên đó có một vết sẹo lớn—dấu vết để lại vì lần trước cậu không chịu nghe lời, định bỏ trốn.
Trác có chút xấu hổ, đưa tay sờ mũi rồi tránh ánh mắt đi, nhưng giọng điệu vẫn chắc chắn, không cho phép phản kháng:
"Giờ nói gì cũng vô ích, tộc trưởng đã nhận lễ vật từ bên kia rồi."
"Vậy nên, mục đích ngươi đến đây là để bảo ta ngoan ngoãn đi lấy chồng sao?"
Giọng Kha Liễm trầm thấp, nhưng từng lời nói ra đều sắc bén.
Bị ép hỏi đến mức lúng túng, Trác bỗng cảm thấy Kha Liễm có gì đó kỳ lạ. Hắn quan sát đối phương từ trên xuống dưới nhưng không thể nói rõ sự khác biệt nằm ở đâu. Người vẫn là người đó, nhưng dường như tâm đã không còn như trước. Nhận ra mình có phần thất thố, Kha Liễm cụp mắt xuống, không nói thêm gì.
Cậu không phải đang tức giận vì bản thân, mà là cảm thấy không đáng thay cho "Liễm"—đứa trẻ đáng thương đến chết vẫn còn nghĩ về người đàn ông này.
Vì vậy, giọng điệu của hắn khó tránh khỏi có chút sắc lạnh.
"Tộc trưởng đã hứa gả ngươi cho hắn, ngươi đừng mong chạy trốn. Ngoan ngoãn một chút thì ít ra sẽ bớt chịu khổ."
Thấy Kha Liễm im lặng, bộ dáng dường như lại trở về ngoan ngoãn như trước, Trác thở phào, tiếp tục lên giọng khuyên răn.