Quả nhiên, vừa thấy Kha Liễm định rảo bước nhanh hơn, mấy giống cái phía sau cũng lập tức tăng tốc đuổi theo. 

“Chạy cái gì?!” 

Một trong số đó vừa quát lên vừa giơ chân đá thẳng vào chân bị thương của Kha Liễm. Nhưng Kha Liễm đã đoán trước được đối phương sẽ ra tay. 

Cậu nhanh chóng thu chân lại, khiến cú đá của kẻ kia rơi vào khoảng không.

“Hừ, ra tay nhắm ngay chỗ bị thương, đúng là muốn lấy mạng ta đây mà.” 

Tên kia bị hụt đà, lảo đảo suýt ngã, ngẩng đầu lên thì đối diện ngay với ánh mắt lạnh lùng của Kha Liễm. 

Đây còn là kẻ yếu đuối trước kia sao?

Ánh mắt đối phương không chỉ không né tránh, mà còn ánh lên tia giễu cợt.

Nhưng gã giống cái kia rất nhanh trấn tĩnh lại, cười lạnh:

“Giờ biết trốn rồi à? Còn tưởng đánh ngươi chừng đó lần mà chẳng học được gì cơ đấy!” “Chẳng lẽ các ngươi chỉ biết dùng cách này?” – Kha Liễm nhếch môi, không chút khách khí phản bác.

Mấy kẻ kia sững người—từ khi nào cái tên yếu đuối này lại dám bật lại? Nhưng kẻ cầm đầu rất nhanh tức giận, sắc mặt dữ tợn, giơ tay lên định tát: 

“Thế nào? Sắp bị gả cho cái gã thú nhân tàn phế kia rồi, liền thấy có chỗ dựa chắc? Nghĩ hắn sẽ bảo vệ ngươi chắc? Ngươi có nhìn lại mình không? Một giống cái vô dụng như ngươi, nghĩ hắn thèm sao?” 

Gã ta cười khẩy, tiếp tục châm chọc:

“Nếu không phải chúng ta cầu tình trước mặt tộc trưởng, chỉ e ngay cả cái thú nhân kia cũng chẳng thèm nhặt ngươi về!” 

Mấy giống cái phía sau lập tức cười ầm lên, tiếng cười tràn đầy khinh miệt.

Từ lúc gặp mặt đến giờ chưa đầy một phút, bọn chúng đã động tay với cậu tận hai lần. 

Kha Liễm mặt lạnh xuống, ánh mắt sắc bén dõi theo bàn tay đang vung tới. 

Hóa ra chuyện tộc trưởng ép gả cậu cho thú nhân bên ngoài không phải ngẫu nhiên—mà có kẻ giật dây phía sau!.

Bốn phía, những kẻ hiếu kỳ bắt đầu bàn tán.

“Hắc, Hắc Tề lại tìm ‘Liễm’ gây sự kìa.” 

“Chắc chắn là do giống cái kia chọc giận Hắc Tề.” 

“Ta cá hôm nay ‘Liễm’ lại ăn đòn nữa cho mà xem! Ha ha! Bị đánh bao nhiêu lần rồi, sao vẫn không rút kinh nghiệm nhỉ?”

 “Ai mà biết? Có khi tự hắn tìm đòn ấy chứ! Ha ha ha!”

Mọi ánh mắt đều dõi theo Kha Liễm, chờ xem cậu bị đánh. Điều này cho thấy cuộc sống trước đây của ‘Liễm’ thảm hại đến mức nào. 

Gã giống cái vừa ra tay cũng nghe thấy lời bàn tán, nở nụ cười đắc ý. Nhưng ngay sau đó, nụ cười kia lập tức đông cứng.

BÀN TAY GÃ VUNG RA—KHÔNG ĐÁNH TRÚNG!

Chỉ có mấy ngón tay xẹt nhẹ qua chóp mũi của Kha Liễm! Trong chớp mắt, Kha Liễm lùi đầu ra sau, giỏ mây trong tay rơi xuống đất, đồng thời tóm lấy mấy ngón tay của đối phương. Nhanh như chớp, cậu vặn mạnh cổ tay gã theo một hướng không bình thường! 

RẮC! 

“AAAAA!!!”

Tiếng hét thảm thiết vang vọng khắp nơi, gã giống cái đau đến mức nước mắt chảy ròng! Kha Liễm thầm nghĩ:

 “Thân thể này vẫn còn quá yếu! Nếu là đời trước, tay hắn đã gãy nát rồi!”

Mấy kẻ còn lại sững sờ, theo bản năng lùi một bước! 

Những kẻ đứng xem cũng trợn tròn mắt! Không ai ngờ được ‘Liễm’ lại phản kháng mạnh mẽ như vậy!

Bốn phía, những kẻ hiếu kỳ bắt đầu bàn tán 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play