Edit: Phụng Miên.
Lý Bích Sương sợ ngây người, mồ hôi lạnh túa ra trên trán, cô ta trơ mắt nhìn Đoạn Thanh Ân không chút tốn sức nâng Lý mẫu dậy, cười tủm tỉm ra vẻ vô tội: “Cháu đã nói mấy lần là chúng ta vào nhà nói chuyện, bác cứ không chịu, thế thì đành chịu thôi.”
Nói đoạn, chàng trai đẩy Lý mẫu cho Lý Bích Sương, nụ cười trên mặt vẫn vậy, “Mặt mũi à, cháu đã cho bác rồi, là bác tự không nhận, hôm nay nếu chúng ta đã nói ra hết, thì một là cháu báo công an, để họ điều tra kỹ nhà bác, hai là chúng ta cùng đến Cục Công an. Hồi trước bố mẹ Hồng Phong gặp chuyện công an cũng có tới, chắc chắn họ có hồ sơ, xem khoản bồi thường rồi tính kỹ lại xem Hồng Phong ở nhà bác mười mấy năm đã tiêu hết bao nhiêu tiền, sau đó bác trả lại số tiền bồi thường còn dư cùng đất đai, nhà cửa của cô ấy.”
Cả làng vây xem đều sững sờ, không ai nói gì.
Ngày trước bố mẹ Lý Hồng Phong mất, con bé chỉ là một đứa bé con, chẳng làm chủ được gì. Ông bà bác con bé lại ra vẻ dù có đập nồi bán sắt cũng phải nuôi bằng được đứa cháu gái này, người trong làng tự nhiên cho rằng Lý Hồng Phong mắc nợ nhà họ ân tình trời biển.
Vậy mà hôm nay Đoạn Thanh Ân chỉ cần nói ra, người trong làng mới chợt giật mình, đúng vậy, hồi đó đại tập thể mới giải thể ba năm, cả làng đều nghèo kiết xác, làm sao nhà Lý này lại có tiền xây nhà được.
Bảo là họ tự kiếm được, thì đều là người cùng làng lớn lên, ai mà chẳng biết ai, nhà họ trước giờ vẫn là bần nông tám đời, lấy đâu ra tiền mà làm được.
Giữa một khoảng lặng, Lý mẫu run rẩy đôi chân mềm nhũn đứng dậy, dưới ánh mắt mọi người mà run run môi nói: “Nhà tôi… nhà tôi đã nuôi nó lớn, nếu không phải chúng tôi thiện tâm, nó có sống lớn được như vậy không?”
Không phủ nhận, tức là thừa nhận.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT