Edit: Phụng Miên.
Trong sảnh khách, không khí tĩnh lặng vài giây. Miêu thị thấy Hạ lão thái thái chỉ cười nhìn mình sau khi nói xong, khóe miệng bà ta cứng đờ giật nhẹ, lộ ra một nụ cười ngượng nghịu: “Vâng, ta là mẹ kế của Ân ca nhi, có lẽ vì ta đã nuôi dưỡng thằng bé từ nhỏ nên trong lòng ta luôn coi hắn như con ruột, tình mẫu tử giữa chúng ta luôn rất tốt.”
Nói đoạn này, bà ta cuối cùng cũng tìm lại được cảm giác đeo mặt nạ như thường lệ, nụ cười dần trở nên dịu dàng, “Ân ca nhi tuy hiếu thảo hiểu chuyện, nhưng dù sao cũng là thiếu niên, khó tránh khỏi ra ngoài gây một vài thị phi. Ta à, ta cũng quen xử lý mấy chuyện này giúp thằng bé rồi, vừa vào đã nói như vậy, có phải đã làm ngài sợ không?”
Lão phu nhân Hạ cười cười, “Sợ thì không, nhưng Ân ca nhi đến phủ ta dự tiệc cùng Thịnh ca nhi nhà ta. Thịnh ca nhi không cẩn thận ngã xuống nước, may mà Ân ca nhi đã cứu thằng bé lên. Ta và con dâu đang ở phía sau nói chuyện với thằng bé, thấy đứa nhỏ này ngoan ngoãn, trong lòng thật sự rất quý, đang định đùa giỡn thì nghe nói ngươi đến, ta vui mừng vội vàng muốn đến cảm ơn ngươi, nào ngờ lại nghe được những lời này.”
“Phu nhân e là đang sốt ruột che chở con trai, ngươi cứ yên tâm, Ân ca nhi, đó là một đứa trẻ tốt.”
Lời nói của bà là khen Đoạn Thanh Ân, nhưng thực ra cũng là tát vào mặt Miêu thị.
Miêu thị nói Đoạn Thanh Ân là đứa hỗn xược, Hạ lão thái thái lại nói thằng bé ngoan ngoãn. Lý lẽ của hai người hoàn toàn trái ngược, chắc chắn có một người sai.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play