Cho dù ngày ngày Tưởng Lăng đều lấy mục tiêu quật ngã Trần Phong ra để luyện tập chăm chỉ, thể lực của hắn cũng hoàn toàn không chịu nổi cường độ luyện tập, đợi Trần Phong ra lệnh dừng một tiếng, tất cả mọi người đều co quắp trên mặt đất, một ngón tay cũng không nhúc nhích nổi. 
Nhưng Trần Phong vẫn còn vô nhân tính chán, hắn nói: “Các ngươi chỉ có thời gian một nén hương để ăn cơm, hết thời gian sẽ không có cơm ăn.” 
Một số người ngày thường có vận động thể lực chút ít thì còn chống chịu được, giãy dụa bò dậy đi ăn, Tưởng Lăng cũng muốn đứng lên, có lòng nhưng lại không đủ lực, hắn hiểu rõ tên Trần Phong này, nếu thực sự đi trễ nhất định sẽ không có cơm để ăn, mà Trần Phong cũng không cho phép lấy cơm giúp nhau. 
Hắn nằm dài trên đồng cỏ, ngửi hương vị cỏ xanh tươi mát, nhìn ánh nắng buổi chiều mau cam đang dần chuyển sang ráng đỏ, bụng rỗng tuếch, thầm nghĩ bây giờ dù là bánh bao chay chẳng có mùi vị gì hắn cũng có thể nhét vào miệng mà không chừa lại mảnh vụn nào.
“Tưởng Lăng, ngươi không đi à?” Lan Thận thở phì phò đi đến bên cạnh hắn, bờ môi khô nứt nói, “Sao lại không đi, không đi thì phải nhịn đói đấy, bụng đói thì đêm nay đừng mong ngủ được.”  
“Không được” Tưởng Lăng hơi thở mong manh nói, “Ngươi mau đi đi, mặc kệ ta, ta chết đói cũng được rồi.” Nếu hắn có sức thì đã không nằm bẹp dí ở đây rồi, sao có thể bỏ lỡ đồ ăn được!
Lan Thận bất đắc dĩ, hắn hiện tại cũng không có sức kéo Tưởng Lăng dậy, bèn nhanh chân đi đến chỗ ăn, nghĩ bụng lúc ăn cơm có thể cố gắng hết sức giấu nửa cái bánh bao cho Tưởng Lăng lót dạ. 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play