Tiêu Quốc, năm thứ 22 lịch Nhân Khánh.
Thái tử có ý đồ mưu phản bị Nhân Khánh đế phát hiện, hạ chiếu tước bỏ chức vị Thái tử, biếm thành thứ dân. Sau khi Thái tử hồi cung vì hổ thẹn trong lòng nên treo cổ tự vẫn. Thái Tử phi nghe tin dữ, đúng vào lúc ấy nàng đang lâm bồn, cố hết sức sinh hạ hoàng tử rồi nhắm mắt xuôi tay theo bước Thái tử. 
Sau đó, tranh đấu hoàng quyền ngày càng khốc liệt, các hoàng tử trong triều đấu đá trong sáng ngoài tối trên mọi mặt trận, tàn nhẫn vô tình, không ai chịu nhường ai. Cuối cùng kẻ thì chết, người thì tàn phế, chỉ còn sót lại một mình Tiêu Cư Mạo. 
Nhân Khánh đế trong giai đoạn tranh đấu của các hoàng tử cũng bị tổn hại không ít, chẳng lâu sau bệnh nặng liệt giường. Tiêu Cư Mạo vẫn luôn bên cạnh sớm chiều hầu hạ, chỉ tiếc rằng Nhân Khánh Đế chẳng trụ được bao lâu đã cưỡi hạc về tây, để lại một phần chiếu chỉ truyền ngôi, truyền cho Tiêu Cư Mạo tiếp tục kế thừa đại thống, lệnh cho Thiên hạ Binh mã đại tướng quân Đàm Thời Quan nhiếp chính phò tá đợi đến khi Tiêu Cư Mạo đủ tuổi cập quan. 
Khi ấy, Tiêu Cư Mạo mười ba tuổi, Đàm Thời Quan hai mươi hai tuổi. 
Cung Bảo Lam.
Khuôn mặt Tiêu Cư Mạo hãy còn non nớt, ánh mắt mờ mịt, trên người mặc y phục dành riêng cho hoàng tử yên lặng ngồi trên ghế trong điện. Mẫu phi hắn vừa tạ thế không lâu, do tranh đấu trong triều quá hỗn loạn nên khi mẫu phi qua đời cũng chẳng dậy lên cơn sóng nào, mọi thứ như chẳng có gì thay đổi. Ngoại trừ Tiêu Cư Mạo có lẽ không ai quan tâm đến chuyện này. Hắn ôm chân dung mẫu phi trên tay nhẹ nhàng vuốt ve, người phụ nữ trong tranh đang cưỡi ngựa trắng, tiếu dung rạng ngời sáng sủa.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play