Hà Bân nghe vậy, có chút ngạc nhiên nhìn Hạ Trí, trước giờ cậu ta chưa từng nghe Hạ Trí nhắc đến chuyện này.
Dù không phải là quán quân, thì đó vẫn là vận động viên tầm cỡ quốc tế, thành tích này tự hào biết bao? Vậy mà suốt ba năm cấp ba Hạ Trí lại khiêm tốn đến thế.
“Nhưng mà tôi cảm thấy, mẹ tôi đã lấy đúng người rồi. Dù tôi có ‘chỉ được như vậy thôi’ thì cũng thấy rất hài lòng. Còn ông, phó trưởng khoa Chung à, tiền bạc và bạo lực chẳng giải quyết được tất cả đâu.”
Nói xong, Hạ Trí gạt tay Chung Hiếu ra, rời khỏi đám đông.
Riêng Sầm Khanh Miễn vẫn đứng đó, tỏ vẻ ngạc nhiên: “Ôi chà! Phó trưởng khoa Chung, không ngờ đấy, hóa ra trong mắt ông, vận động viên quốc gia đều là ‘đầu óc ngu si, tứ chi phát triển’ nhỉ!”
Chung Hiếu nhìn quanh, nhận ra tất cả học sinh và phụ huynh đều đang nhìn mình với ánh mắt phê phán.
“Vận động viên thì sao chứ? Họ cũng mang vinh quang về cho đất nước đấy thôi!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play