“Đốt xong nến cả rồi, anh Lân… chúc anh phúc như Đông Hải, thọ tỉ Nam Sơn! Sống lâu trăm tuổi nha! Anh ước đi!”
Diệp Lân giũ giũ cổ áo mấy cái. Anh không ăn cay giỏi cho lắm, cổ đổ một lớp mồ hôi mỏng. Dưới cổ áo hằn một đoạn xương quai xanh, anh kéo cổ áo lên che.
Hạ Trí vô tình lia mắt sang thấy. Lúc Diệp Lân bơi thì cậu cũng thấy rồi, nhưng không hiểu sao giờ thấy nó dưới cổ áo anh thì…
Diệp Lân ngồi thẳng lưng dậy, nhắm mắt lại ước rồi thổi tắt hết nến.
“Anh Lân… ít nhiều gì anh cũng phải cho tôi chụp một tấm để đăng lên vòng bạn bè WeChat chứ.”
“Cái điện thoại cậu nát màn hình rồi mà còn muốn chụp hả?” Diệp Lân gõ nhẹ lên bàn một cái, đáp.
“Dù điện thoại của tôi có vỡ màn hình thì cũng có camera hơn hai nghìn pixel lận… Aiz, cơ mà sao anh biết tôi bị vỡ màn hình chứ?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play