Diệp Lân tiến từng bước, kề cổ vào mũi kiếm. Chỉ cần Hạ Trí hơi dùng sức sẽ rạch nát làn da của anh, máu đỏ sẽ chảy dọc theo lưỡi kiếm.
“Bệ hạ nghĩ sao?”
Hạ Trí cười lạnh lùng, thu kiếm, rồi lại dùng má kiếm vỗ nhẹ hai má Diệp Lân.
“Em đã hỏi thái giám Dương. Bát canh ngọt đó là chè ngân nhĩ thanh mai do ngự thiện phòng chuẩn bị. Thái giám Dương thấy anh bực bội nên đã đích thân giám sát ngự trù nấu. Ngự trù không có cơ hội bỏ thứ không nên bỏ vào. Còn thái giám Dương, ông ấy đã ở trong cung nhiều năm, dù có thấy anh được sủng ái thì cũng không dại dột động tay động chân vào thức ăn của hoàng đế. Nếu lỡ có chuyện gì xảy ra, không phải ông ấy sẽ mất sạch thanh danh cả đời, chết không chỗ chôn à?”
Hạ Trí cầm kiếm, chống mũi kiếm xuống đất rồi ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn Diệp Lân, ánh mắt kiêu ngạo và quật cường.
Diệp Lân cười: “Em đã nghĩ thông suốt rồi, còn lo gì nữa?”
“Chẳng phải vì nhân phẩm của anh quá tệ à?” Hạ Trí liếc anh một cái.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT