Thuận Đằng mím môi không nói.
“Ăn trước cho no, ngày mai ta sẽ nghĩ cách làm cho họ đi tìm Ngự Lâm quân, nếu là người ta quen biết, vậy chúng ta cùng họ đi Ký Châu.”
“Chính là công tử nói cũng đúng, mưa lớn như vậy, chúng ta căn bản không có cách nào đi ra ngoài.”
Thuận Đằng so hai đứa nhỏ kia nghĩ nhiều hơn, biết mọi chuyện đều không đơn giản như vậy, nhiều bá tánh trôi dạt khắp nơi như thế, Ký Châu khẳng định cũng chẳng khá hơn là bao, huống hồ bọn họ hiện tại bị kẹt ở đây ra còn không ra được.
“Hai ngươi chủ tớ tình thâm bộ dạng thật làm ta ghê tởm!” Văn Tổ Phúc lại từ tay Tào Tử Thu lấy một cái bánh bột ngô đưa cho Thuận Đằng, lầu bầu nói, “Mau ăn no rồi gác đêm đi, chúng ta đều mệt chết rồi.”
“Mau ăn đi, đêm nay chúng ta đều không thể ngủ quá say, nhiều dân chạy nạn như vậy, chỉ cần một người đánh chúng ta một quyền thôi cũng đủ khiến chúng ta uống một chầu.” Cố Tinh Thư trong lòng cũng có nỗi lo này.
Con người một khi đến giới hạn sẽ bùng nổ, bọn họ có đồ ăn, lại còn có xe ngựa, những người kia vì no bụng nói không chừng sẽ làm chuyện gì đó.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT