Phương Thanh Y bật cười: "Anh ta đẹp trai đến vậy sao?"
Hướng Quỳ gần như muốn vỗ ngực cam đoan: "Thật đấy, không chỉ đẹp trai mà còn xuất chúng nữa. Mười lăm tuổi thi đỗ vào trường Kinh doanh Harvard, mười chín tuổi tốt nghiệp đại học, trở thành một trong những sinh viên trẻ nhất của Harvard."
"..."
"..."
Phương Thanh Y đột ngột dừng bước.
Trước mặt là cửa thang máy bằng kim loại, phản chiếu vóc dáng mảnh mai của cô.
Cô ngẩng đầu, đối diện với chính mình trong cánh cửa kim loại.
Đột nhiên, cô hỏi một điều rất quan trọng mà cả hai chưa từng đề cập đến: "Tổng giám đốc của các cậu tên gì?"
Cùng lúc đó.
Cửa thang máy trước mặt vang lên tiếng "ting".
Thang máy đến nơi.
Cửa kim loại mở ra sang hai bên.
Bên trong đứng hai người, Phương Thanh Y hơi ngẩng đầu lên, ngay khi cửa thang máy mở ra, cô bắt gặp một ánh mắt đen láy, thăm thẳm.
Hơi thở mang theo ký ức đã bị chôn vùi nhiều năm.
Vẻ ngây thơ, trong sáng ngày nào trên người anh đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự điềm tĩnh, từng trải của một người đàn ông trưởng thành, nét mặt lạnh nhạt đến gần như vô cảm, kiêu ngạo, lạnh lùng, toát lên vẻ quý phái.
Bên tai là giọng nói hơi ngạc nhiên của Hướng Quỳ, "Ơ, tớ chưa từng nói tên Tổng giám đốc cho cậu à?"
Chưa kịp để Hướng Quỳ trả lời.
Trong không gian tĩnh lặng.
"Dung Ngật." Giọng nói bình tĩnh của Phương Thanh Y vang lên, trong lòng đã có câu trả lời. Ngay sau đó, cô cúp máy.
Gặp lại nhau sau năm năm xa cách, phản ứng của cả hai đều vô cùng bình thản.
Khuôn mặt không chút biểu cảm của Dung Ngật trông lạnh lùng và xa cách, giọng nói đều đều, như một lời đáp lại cách cô gọi tên anh, anh cũng gọi tên cô, "Phương Thanh Y."
Lâu rồi không gặp.
Anh thầm nói thêm trong lòng.
Không ai di chuyển, cảm biến cửa thang máy hoạt động, cửa chuẩn bị đóng lại.
Trợ lý đặc biệt đứng sau Dung Ngật nhanh tay lẹ mắt, nhấn giữ nút mở cửa, hạ giọng, ghé sát vào tai Dung Ngật, nhắc nhở: "Dung tổng, còn năm phút nữa là bảy giờ."
Im lặng hai giây.
Phương Thanh Y mỉm cười: "Lên phòng tiệc ở tầng ba phải không?"
Dung Ngật cảnh giác: "Sao em biết?"
Phương Thanh Y không trả lời mà hỏi ngược lại: "Tổng giám đốc của Hoắc thị?"
"..."
"Quả nhiên là vậy."
"..."
Đúng như Hướng Quỳ nói, sự im lặng của Dung Ngật mang đến cảm giác áp bức đến nghẹt thở.
Từ khi còn trẻ đã như vậy, trải qua năm năm, vẻ lạnh lùng, cấm dục ấy càng thêm rõ rệt, thậm chí còn phảng phất hơi thở băng giá.
"Tôi cũng lên phòng tiệc ở tầng ba, có thể đi cùng thang máy được không?" Phương Thanh Y vẫn như thời niên thiếu, làm như không thấy khí chất lạnh lùng xung quanh anh, chậm rãi lên tiếng.
Thế là cô thấy Dung Ngật lùi lại nửa bước: "Vào đi."
Phương Thanh Y: "Cảm ơn."
Cửa thang máy đóng lại.
Vài giây sau, cửa lại mở ra.
Phương Thanh Y bước ra trước, "Tôi đi trước nhé."
Bữa tiệc tối nay, mọi người ở đài đều có mặt, nếu bị họ bắt gặp cô xuất hiện cùng nhà tài trợ, không biết sẽ bị đồn thổi thành những câu chuyện ly kỳ như thế nào. Người làm báo giỏi nhất là dẫn dắt dư luận, cũng giỏi nhất là thêu dệt chuyện.
"Tại sao?" Câu trả lời cô nhận được là một câu hỏi ngược lại đầy bất ngờ.
Phương Thanh Y dừng bước, quay đầu nhìn anh, chậm rãi nói: "Dung Ngật, à không, Dung tổng, anh là nhà tài trợ, tôi là phóng viên của đài truyền hình được anh tài trợ. Chúng ta nên tránh hiểu lầm."
"Tránh hiểu lầm," Dung Ngật lẩm bẩm ba chữ này, yết hầu chuyển động, "Được, tôi biết rồi."
Anh đứng im tại chỗ, không nhúc nhích.
Cho đến khi đi qua góc cua, Phương Thanh Y không nhịn được quay đầu lại, liếc mắt thấy Dung Ngật vẫn đứng đó, không hề di chuyển. Trong bữa tiệc, Phương Thanh Y và Dung Ngật chạm mặt nhau, anh vẫn lạnh nhạt, thái độ với cô chẳng khác gì với những người khác.
Việc tránh hiểu lầm được anh thực hiện một cách triệt để.
Gần cuối bữa tiệc, Dung Ngật rời đi trước.
Phương Thanh Y chỉ liếc nhìn anh một cái, rồi lại cúi đầu ăn cơm như không có chuyện gì xảy ra.
Không lâu sau, bữa tiệc kết thúc, Phương Thanh Y cùng mọi người đi ra cửa xoay chính của câu lạc bộ. Hầu hết mọi người đều lái xe đến, có người đã chuẩn bị trước, gọi xe từ sớm. Chỉ còn lại Phương Thanh Y, mọi người xung quanh đều đã rời đi, mà phần mềm gọi xe trên điện thoại của cô vẫn hiển thị còn 17 người đang chờ.
Cô nhìn lướt qua xung quanh, ánh mắt đột nhiên dừng lại ở một chỗ, "Dung Ngật."
Giọng nói không to không nhỏ, đủ để anh nghe thấy.
Dung Ngật nghe thấy tiếng gọi, nhìn về phía Phương Thanh Y với ánh mắt lạnh nhạt.
Một giây.
Hai giây.
Ba giây.
Rồi anh lại nhìn đi chỗ khác.
Lông mi Phương Thanh Y khẽ run, cảm giác thất vọng dâng lên trong lòng.
Nhưng ngay sau đó, khóe môi cô nở nụ cười: "Nghe lời vậy sao? Tránh hiểu lầm đến mức này cơ à?"
Dung Ngật ở phía xa nghe thấy câu nói đó, bước chân đang rời xa cô bỗng đổi hướng, chậm rãi tiến lại gần cô.
Anh cúi đầu nhìn cô, trong màn đêm mờ ảo, giọng nói lạnh nhạt như tuyết rơi giữa khe suối: "Không phải em muốn tránh hiềm nghi sao?"
"Em nói gì là anh nghe nấy à?" Phương Thanh Y nói, "Sao vẫn giống như trước kia, nghe lời em vậy?"
Câu nói này khiến cả hai cùng nhớ lại chuyện năm năm trước.
Khi đó, Dung Ngật vẫn lạnh lùng như vậy. Anh được mệnh danh là thần đồng, mười chín tuổi đã tốt nghiệp đại học Harvard, là cậu ấm con nhà quyền quý, sự kiêu ngạo gần như đã ăn sâu vào máu.
Anh không có thói quen chiều lòng ai, ngay cả một ánh nhìn cũng tiếc dành cho người khác. Vậy mà chàng trai lạnh lùng, kiêu ngạo ấy, trước mặt Phương Thanh Y lại ngoan ngoãn, nghe lời đến lạ.
Phương Thanh Y nói với anh: "Dung Ngật, anh có muốn ôm em không?"
Thế là Dung Ngật đưa tay ôm cô.
Trong vòng tay anh.
Phương Thanh Y tiếp tục khơi gợi: "Muốn hôn em không?"
Thế là Dung Ngật cúi đầu xuống, đầu lưỡi liếm láp cánh môi cô.
Thời gian đó, Dung Ngật gần như nghe lời Phương Thanh Y răm rắp. Chỉ có một điều, dù Phương Thanh Y có dùng mọi cách, Dung Ngật cũng không chịu khuất phục.
"Em quen anh lâu như vậy rồi mà chưa từng nghe anh gọi em một tiếng chị."
Dung Ngật nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt không hề di chuyển.
Im lặng một lúc, anh đưa tay, nắm lấy cằm cô. Da cô mỏng, lại trắng, chỉ cần nhẹ nhàng siết một cái là hai má đã ửng hồng. Mỏng manh như thể sẽ vỡ vụn trong lòng bàn tay anh.
"Muốn nghe anh gọi em là chị?" Anh cười khẩy, "Mơ đi."