Vừa nhắc đến ba chữ "Tổng giám đốc", Hướng Quỳ lập tức ỉu xìu.
Cô nàng u oán nói: "Có thể đừng nhắc đến sếp của tớ được không? Cậu biết rõ trên đời này tớ sợ nhất là anh ta mà."
Phương Thanh Y biết rất ít về sếp của Hướng Quỳ.
Thậm chí cô còn không biết tên anh ta là gì.
Nhưng cô biết, mỗi lần tan làm về nhà, Hướng Quỳ đều dành gần nửa tiếng để kể tội, bôi nhọ, chửi rủa sếp của mình. Những từ ngữ cô ấy dùng thường là vô tình, hà khắc, khó đoán, thậm chí còn ác độc nguyền rủa anh ta không có đời sống tình dục.
"Nếu cậu sợ sếp của cậu như vậy, thì sao không đi ngủ sớm đi, cố gắng dậy sớm để chiều nay đi làm?" Phương Thanh Y nhân cơ hội nói.
Lòng hiếu kỳ tám chuyện của Hướng Quỳ tan biến ngay lập tức.
Hướng Quỳ nhìn đồng hồ: "Bốn rưỡi rồi, chiều nay hai giờ tớ phải có mặt ở công ty, không được rồi, tớ phải đi ngủ bù thôi, lỡ mà đến muộn thì không biết sẽ bị hành hạ kiểu gì nữa."
"Bây giờ là xã hội pháp trị rồi." Phương Thanh Y dở khóc dở cười.
"Cậu không hiểu đâu, sếp của tớ khi im lặng nhìn chằm chằm người khác, trông như muốn lăng trì người ta vậy." Hướng Quỳ than thở, "Tớ dám cá, người đàn ông cậu thích và sếp của tớ ngoài việc bằng tuổi ra thì chẳng có điểm chung nào khác đâu."
Than thở xong, Hướng Quỳ quay về phòng ngủ bù.
Phương Thanh Y cũng theo sau, trở về phòng ngủ của mình.
Đài thường xuyên tổ chức sát hạch, thời gian sát hạch hoàn toàn tùy thuộc vào tâm trạng của lãnh đạo, mỗi khi đến kỳ sát hạch, toàn đài đều rên xiết. Phương Thanh Y trở lại ngồi vào máy tính, thấy mọi người trong nhóm chat công việc đều đang than thở về kỳ sát hạch bất ngờ này, cô khẽ cười, rồi lại mở tài liệu, tiếp tục viết bản thảo tin tức còn dang dở.
Khi viết xong bản thảo, cô nhìn đồng hồ. Năm giờ mười phút.
Trong nhóm chat công việc, mọi người đã chuyển sang chủ đề khác. Chủ đề cuối cùng mà Phương Thanh Y nhìn thấy là đài đang thiếu kinh phí, cần tìm nhà tài trợ, mọi người đang đoán xem nhà tài trợ mới là ai. Tin nhắn hiện lên rất nhanh, Phương Thanh Y lờ mờ nhìn thấy hai chữ "Hoắc thị", nhưng chưa kịp nhìn rõ thì đã bị tin nhắn mới che khuất.
Cô không để tâm, nghĩ rằng khi nào rảnh sẽ hỏi Hướng Quỳ, chắc chắn cô ấy sẽ biết rõ về chuyện tài trợ này.
Lúc mơ màng sắp ngủ, cô lại nhớ đến cuộc trò chuyện vừa rồi với Hướng Quỳ ở phòng khách.
Thực ra, những gì cô vừa nói không hoàn toàn chính xác.
So với việc từng mập mờ, thì giống như một giấc mơ hơn.
Mọi thứ trong giấc mơ đều đẹp đẽ, rực rỡ, mang theo sắc đỏ phóng túng.
Bàn tay trắng muốt quấn quanh cổ họng của số phận.
Nụ hôn nồng cháy, ướt át khóa chặt hơi thở của anh, mồ hôi thấm ướt từng đường nét cơ bắp săn chắc trên cơ thể anh. Váy trắng lướt qua trước mắt, sắc trắng tinh khiết thiêu đốt tâm hồn anh.
Sau đó, anh bị giam cầm, cả linh hồn lẫn hơi thở đều bị chôn vùi dưới đáy biển sâu thăm thẳm.
Cảm giác ngạt thở bủa vây lấy anh.
Bất chợt.
Dung Ngật bừng tỉnh khỏi giấc mơ.
Mở mắt ra là căn phòng tối om.
Nơi mà ngay cả ánh sáng cũng không thể len lỏi vào, dục vọng của anh lại không hề che giấu. Ánh mắt, khuôn mặt anh vẫn bình tĩnh, nhưng sự bình tĩnh đó lại ẩn chứa một cơn sóng ngầm dữ dội.
Anh vẫn còn nhung nhớ cô.
Anh vẫn không thể từ chối cô.
Ngay cả trong mơ, anh cũng chỉ có thể mơ thấy cô.
Đồng hồ báo thức bên giường kêu lên không đúng lúc.
Chỉ kêu vỏn vẹn một giây rồi bị tắt đi.
Dung Ngật là người rất nghiêm khắc về thời gian, gần như muốn lên lịch trình chính xác đến từng phút từng giây cho mọi việc trong cuộc sống và công việc. Cũng chính vì vậy, cuộc sống của anh như được lập trình sẵn, ngày nào cũng lặp đi lặp lại, hôm nay là sự lặp lại của ngày hôm qua, giống như một đầm nước đọng.
Tám giờ sáng.
Anh vào phòng tắm rửa mặt.
Tám giờ hai mươi phút.
Anh mở vòi nước, rửa sạch chất dịch dính nhớp trên đầu ngón tay.
Tám giờ ba mươi phút.
Dung Ngật thay âu phục, đi thang máy xuống tầng hầm để xe.
Tài xế và trợ lý đặc biệt của Dung Ngật đã đợi sẵn trong xe, sau khi Dung Ngật lên xe, trợ lý đưa tập tài liệu cho anh.
"Dung tổng, đây là tài liệu anhcần."
Tập tài liệu màu đen.
Bên trong là một tờ giấy A4.
Đập vào mắt là một tấm ảnh thẻ áo xanh nền trắng.
Đầu ngón tay Dung Ngật lướt nhẹ trên bức ảnh, ngay cả khi chỉ chạm vào ảnh của cô, cử chỉ của anh vẫn dịu dàng như chỉ dành riêng cho cô. Chiếc xe dần rời khỏi tầng hầm, ánh sáng chiếu vào trong xe chuyển từ tối sang sáng, trong mắt anh dần bùng lên ngọn lửa âm ỉ.
Ánh mắt anh dời đi chỗ khác.
Rơi vào tên cô.
Rồi rơi vào dòng ghi nơi làm việc của cô.
Phương Thanh Y.
Đài Phát thanh và Truyền hình Nam Thành.
Một lúc lâu sau.
Dung Ngật đóng tập tài liệu lại, đồng thời kìm nén lại tình yêu sâu đậm trong mắt. Tình yêu đó dịu dàng như ảo ảnh, hư hư thực thực, ngay cả thời gian cũng khó lòng ghi lại.
Hình ảnh phản chiếu trong gương chiếu hậu lúc này là vẻ mặt xa cách, lạnh lùng và kiêu ngạo đến tận xương tủy của anh.
Anh khẽ mở môi, giọng nói lạnh lùng như băng giá vang lên trong xe: "Việc hợp tác tài trợ với Đài Phát thanh và Truyền hình Nam Thành đến đâu rồi?"
"Việc hợp tác tài trợ do trợ lý Hướng của văn phòng Tổng giám đốc phụ trách, cô ấy vừa đi công tác về, có lẽ khoảng hai giờ chiều nay sẽ đến công ty." Trợ lý trả lời rành mạch, giọng đều đều, "Phó đài trưởng của Đài Phát thanh và Truyền hình muốn mời anh ăn tối, bảy giờ tối mai."
Đúng như dự đoán, Dung Ngật nói: "Được."
Chiếc xe chạy chậm lại, cảnh vật bên ngoài cửa sổ lần lượt lùi lại phía sau, cành hải đường tây phủ nở rộ, ánh nắng ban mai chan hòa, nhưng không hề lọt vào mắt Dung Ngật. Ánh mắt anh xa xăm, đờ đẫn, im lặng vài giây rồi thu hồi tầm nhìn, hàng mi dài phủ xuống tạo thành bóng râm, che khuất dục vọng chiếm hữu trong mắt anh.
Từ từ thôi.
Mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của anh.