Cố sự kết thúc hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của thiếu niên, hắn lại ngốc nghếch, nhưng cũng gặp được một chút điều gì đó.
Tang lão dừng lại một chút, bỗng nhiên nói: "Nhưng hắn cũng không ngu ngốc, ngược lại, hắn rất thông minh, chưa từng có ai sánh bằng."
Từ Tiểu Thụ: "..."
Hắn thực sự không biết xấu hổ!
"Lúc này, lão lừa trọc lại xuất hiện."
"Thiếu niên chất vấn hắn..."
Tang lão quay lại nhìn Từ Tiểu Thụ: "Hắn đã hỏi cái gì?"
Từ Tiểu Thụ cào cào mặt đất, thẳng tắp nhìn Tang lão: "Vì sao ngươi có quầng thâm nặng nề như vậy?"
Tang lão sửng sốt một chút.
Một giây sau, nổi trận lôi đình.
Hắn hung dữ vung tay về phía thiếu niên, "Nghiêm túc chút đi!"
"Ta rất chân thành..." Từ Tiểu Thụ nuốt câu nói này vào bụng, nói giỡn thì mạng nhỏ quan trọng.
"Tại sao phải dùng cách này để ta hỏa chủng?"
Tang lão dựng thẳng một ngón tay, "Cái này là vấn đề thứ nhất."
"Lão lừa trọc nói, ta thích."
Từ Tiểu Thụ khóe mắt run rẩy, cực kỳ muốn đi tới đánh lão già đáng ghét này một trận, nhưng hắn nhịn được.
Đánh thì cũng không thể sóng!
Tang lão dựng thẳng ngón tay thứ hai.
Từ Tiểu Thụ đã hiểu hắn đang thay đổi biện pháp để mình hỏi vấn đề, tự nhiên không còn cố gắng thay vào vị trí của hắn, mà là đưa ra nghi vấn của riêng mình:
"Cái kia xấu xí lão lừa trọc không có muốn qua, người khác có lẽ cũng không muốn chịu phần này thống khổ chứ?"
Tang lão khóe miệng kéo kéo, nơi đây chỉ có hai người, ngươi chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, thật không biết để ai mà nghe!
Hắn tức giận nói: "Đem cái dư thừa hình dung từ của ngươi về cho lão phu!"
"Lão lừa trọc nói, chỉ có những người có lòng tiến thủ mới có khả năng xuất hiện tại Thánh cung."
"Ngươi vấn đề, kỳ thật đã có đáp án từ lâu."
Từ Tiểu Thụ vừa muốn phản bác, Tang lão đã bóp chết lời nói của hắn:
"Thiếu niên nghĩ thầm cũng đúng như vậy, có lẽ hắn sẽ nuốt vào hỏa chủng, nhưng mà nghĩ đến thống khổ như vậy..."
"Nếu không có tâm báo thù, hắn chỉ sợ không kiên trì được việc tu luyện Tiên thiên nhục thân, lại còn phải tái tu thành, tiếp theo vượt qua quá trình đột phá Tông sư chi thân này."
Tang lão thâm ý nhìn Từ Tiểu Thụ, Từ Tiểu Thụ chỉ toát ra ba dấu hỏi.
Có ý tứ gì?
Không cho ta nói chuyện, không cho ta đặt câu hỏi, còn cưỡng ép áp đặt cho ta ý nghĩ?
Ta nghi ngờ ngươi đang tẩy não, đồng thời chứng cứ vô cùng xác thực!
Nhưng không thể không nói, câu cuối cùng của lão già đáng ghét này thực sự có lý...
Ân?
Không đúng!
Kém chút nữa thì bị tẩy não!
Từ Tiểu Thụ trợn mắt, dùng ánh mắt biểu thị sự kháng nghị.
"Một vấn đề cuối cùng." Tang lão dựng thẳng ngón tay thứ ba.
Cuối cùng?
Đó là một vấn đề rất thận trọng...
Từ Tiểu Thụ trầm ngâm một lát, như có điều suy nghĩ nói: "Người bịt mặt kia, thật sự là ai?"
Hắn trong mắt tràn đầy thăm dò.
Tang lão cái trán bạo khởi gân xanh, hắn sắp không nhịn nổi.
Tiểu tử này thật sự có độc!
Hắn đột nhiên cảm thấy mình tựa hồ chọn lầm người.
"Chút nghiêm túc!"
"Ừ." Từ Tiểu Thụ nên nghiêm túc lên, nói: "Vì sao lại chọn ta?"
Tang lão nâng nhẹ mày, hài lòng gật đầu, "Cái này mới là người bình thường sẽ hỏi vấn đề."
Thần sắc hắn trở nên rất trang trọng, nói: "Ta nhất định phải nói thật cho ngươi biết, 'Tẫn Chiếu Thiên Phần' mặc dù danh xưng luyện hỏng qua một cái Tiên thiên nhục thân."
"Nhưng không có đề cập tới tử vong số lượng, chừng trên trăm!"
Từ Tiểu Thụ lộ ra một bộ dáng thật sự bất ngờ, như thế ngay cả Tang lão cũng không ngờ tới, hắn tiếp tục nói:
"Trước khi ngươi đến đây, ta đã thử qua hơn mười người, đều là thiên tài bên ngoài linh cung, nhưng không nghi ngờ gì, đều đã chết."
"Ngay từ đầu ta không mong đợi gì ở ngươi, cũng chỉ muốn thử một chút, cùng lắm thì..."
"Chỉ là một cái mạng mà thôi."
Hắn liếc qua Từ Tiểu Thụ, phát hiện tiểu tử này vẫn còn rất lạnh nhạt, không biết có phải là kẻ chứa đựng hay không.
Từ Tiểu Thụ tự nhiên không phải kẻ chứa đựng, hắn sớm đã quen với phong cách của Tang lão, muốn nói hắn có thể để ý một người chưa từng gặp mặt, ngược lại mới khiến người ta giật mình.
Lão già đáng ghét này có thể ăn ngay nói thật, cũng đáng giá.
Tang lão nói: "Trở lại câu chuyện vừa rồi, thiếu niên cũng là như vậy hỏi, lão lừa trọc đáp án, vẫn còn muốn nhiều như vậy câu nữa."
Hắn tựa hồ đang bắt chước giọng điệu của người trong trí nhớ, thâm trầm nói:
"Cái thế giới này tựa như một cái lồng giam, mọi người đều đang tìm kiếm sự tự do.
"Người khởi nguồn từ không quan trọng, vào cái thời điểm nhỏ bé, không ai có thể nhìn thấy ánh sáng của nó.
"Coi như ngươi cố gắng đạt tới một trình độ nhất định, thì ánh sáng đó mới có thể được người khác phát hiện, nhưng lúc này, ngươi vẫn không có tự do.
"Ngươi chỉ là một quân cờ, là công cụ người khác dùng để theo đuổi tự do, sinh tử của ngươi không thoát khỏi sự khống chế của người khác, mà lại nằm ở chỗ người phát hiện."
Hắn chỉ vào Từ Tiểu Thụ, "Đó chính là ngươi ngay lúc này."
Từ Tiểu Thụ bỗng nhiên hiểu được, Tang lão tiếp tục nói:
"Ngươi tiếp tục cố gắng, cuối cùng thoát khỏi thân phận quân cờ, có tư cách theo đuổi tự do, cũng nuôi dưỡng một nhóm quân cờ, thành công cạy mở cái lồng giam khóa."
"Ngươi ra ngoài thế giới trước, thấy được bầu trời bên ngoài cái lồng giam, coi đó chính là tự do, một giây sau, ngươi nhận ra vùng trời này thật ra chính là một cái lồng giam lớn hơn."
Hắn chỉ vào mặt nước hồ, mặt hồ phẳng lặng như gương, phản chiếu một bầu trời xanh mây trắng, lúc này lại mang theo một hương vị kỳ lạ.
"Ngươi vẫn như cũ bị khóa lại, làm sao mà phá?"
Từ Tiểu Thụ đứng dậy, một cục đá ném vào mặt hồ, trong nháy mắt bầu trời nứt ra từng mảnh, "Cái này không phải rách sao?"
Tang lão: "..."
Nhịn xuống!
Nhất định phải nhịn!
"Cũng được, ngươi ra ngoài, ngẩng đầu, thấy được chân thực bầu trời..." Tang lão cưỡng ép đem Từ Tiểu Thụ cứng đầu, kéo đi lên trên, "Lúc này, ngươi thấy bầu trời, làm sao mà phá?"
"Dù có phá, ngươi vẫn có thể thấy một bầu trời khác."
Từ Tiểu Thụ bị nghẹn đến khó chịu, cưỡng ép nói: "Cấm chỉ sáo oa!"
Tang lão sững sờ, "Có ý tứ gì?"
"A, không có gì." Từ Tiểu Thụ kéo lại đầu mình, khó hiểu nói: "Cho nên nói nhiều như vậy, rốt cuộc ngươi muốn biểu đạt điều gì?"
Tang lão ấn xuống đầu hắn, chậm rãi nói: "Cái thế giới này chính là như vậy hiểm ác, chờ ngươi ra khỏi linh cung về sau, ngươi sẽ thấy."
"Không phải mỗi người phát hiện đều có thể dùng ngươi, ngươi có thể trở thành một con cờ đã chết, giống như những kẻ ta từng thử nghiệm trước đây."
"Cho nên, lúc chưa có thực lực tuyệt đối, hãy nghiêm túc, làm tốt một viên quân cờ."
"Ít nhất để cho người khác nghĩ rằng, ngươi chỉ là một quân cờ thôi!"
Từ Tiểu Thụ ngây ngẩn cả người, thật lòng mà nói, lời này, hắn nghe hiểu, nhưng nghe lại không hiểu nổi.
Thế giới hiểm ác hắn đã có thể cảm nhận từ lâu, nhưng mà để nói thế giới này thực sự là một nơi hiểm ác, hắn còn chưa hề trải nghiệm qua...
"Yên tâm, ta sẽ từng bước từng bước đập tan tất cả lồng giam." Hắn chân thành nói.
Tang lão nở một nụ cười, trên mặt nhăn nheo như nở hoa, "Năm đó, ta cũng đã từng nói như vậy..."
Từ Tiểu Thụ ngẩng đầu: "Vậy thiếu niên đó chính là ngươi, cái xấu xí lão lừa trọc đó là sư phụ ngươi?"
Ba!
Lại là một chưởng.
"Cái gì xấu xí lão lừa trọc!"
"Đó là sư tổ của ngươi!"
Từ Tiểu Thụ: ? ? ?
"Câu chuyện cuối cùng, lão lừa trọc nói, bái sư lớp đầu tiên đã dạy cho ngươi, ngươi có nguyện ý bái ta làm thầy không?"
Tang lão từ hồi ức thoát khỏi, lặp lại: "Ngươi, có nguyện bái ta làm thầy không?"
"Ngươi có thể tốt với ta không?" Từ Tiểu Thụ trong nháy mắt trở nên vô cùng đáng thương.
"..."
Đến lúc nào rồi, còn hồ nháo!
Tang lão giận dữ chưa kịp mắng đã thấy thiếu niên quỳ gối trên mặt đất.
"Sư phụ ở trên, xin nhận đồ nhi cúi đầu!"
Có lẽ trước đó, Từ Tiểu Thụ còn có oán niệm, nhưng biết rằng "Tẫn Chiếu Thiên Phần" không phá thì không xây dựng được tương lai, hắn đã bỏ qua mọi oán niệm.
Hơn nữa, nếu như đêm nay Tang lão không xuất thủ, hắn e rằng không phải chỉ bị Diệp Tiểu Thiên vứt bỏ, mà còn có thể bị người bịt mặt kia bắt đi.
Tang lão tuy có quái gở, khiến người ta sợ hãi, nhưng những gì hắn lo lắng lúc đó cũng không phải giả dối.
Lùi 10 ngàn bước, Từ Tiểu Thụ không cảm thấy đối phương đã nói đến mức này, hắn còn có phần thứ hai lựa chọn.
Hắn đã đợi nửa ngày chưa thấy hồi đáp, ngẩng đầu, lại trông thấy nón lá hạ mặt mo híp thành một đoàn, trong mắt hình như có nước mắt.
Từ Tiểu Thụ kinh ngạc thất thần.
Bởi vì giờ khắc này lão đầu đối mặt với ánh sáng mặt trời mới mọc, tử khí tràn ngập.
Một sợi ánh sáng nhạt tung xuống, một già một trẻ không nói thành lời.
Ngã hồ vu thần bên trong thức tỉnh, gió thổi qua, mang lại âm thanh ve kêu, làm cho mảnh đất này nứt ra, cùng với những nhánh liễu rủ.
Bừa bộn chi địa, có mộng mới sinh...
...
*Giấy Trắng: Phía dưới là vài lời của tác giả:
PS:
Nhìn thấy ở phía trước có người ghét Tang lão thấu xương, thậm chí ước gì ăn thịt hắn, đạm cái máu...
Ta an tâm.
Điều này chứng tỏ ta đối với hình tượng, tính cách của lão đầu có thể (tiểu tự đắc).
Kỳ thật ngay từ đầu rất muốn trong chương này giải thích vài câu, nhưng sau đó nghĩ lại, không cần thiết.
Người ta đã có thư hữu phun hỏi vì sao lại ở trong linh cung giết người, mà trưởng lão lại không phát hiện, không có logic, thật lòng à!
Ân, nhìn đến đây, cũng sẽ hiểu.
Mọi người sẽ biết về Tang lão, căn bản mới nói, cách cục khác biệt, đối đãi sinh mệnh và sự vật đương nhiên khác nhau.
Chỉ có thể nói một câu, từ từ xem đi.
Có mất mát thì đương nhiên cũng sẽ có thu hoạch.
Cuối cùng...
Sẽ có một đoạn nói chuyện với người xa lạ, đương nhiên không chỉ là chỉ vì một mấy câu này.
Kế tiếp xin được đề cử...
Cao phiếu đề cử a! ! !
Ta muốn đi lên ô ô ô ~